Nguyễn Thư chưa kịp chuẩn bị, ngẩn người trong giây lát, ngay sau đó há hốc mồm gọi: "Anh ba."
"Ở đâu?"
"Tôi đang ở nhà."
"Ra ngoài."
Dù không phải là giọng điệu ra lệnh nhưng sự thẳng thắn này của anh khiến người khác cảm thấy như bị gò ép trong khuôn phép.
"Anh ba, hôm nay muộn quá rồi, xin lỗi, ngày mai tôi còn phải đi làm."
Phó Lệnh Nguyên mặc kệ, nhanh chóng bỏ qua lời từ chối khéo léo của cô: "Tôi đang ở cùng Lục Thiếu Thông. Tạm thời có thể giới thiệu hai người làm quen với nhau."
Nguyễn Thư im lặng hồi lâu.
Phó Lệnh Nguyên không đợi ý kiến của cô, đột ngột tắt máy.
Không tới mười giây sau, một tin nhắn ngắn của anh được gửi đến điện thoại, trong đó có một dòng địa chỉ.
Nguyễn Thư nhìn chằm chằm không chớp mắt, con ngươi khẽ nheo lại, ngay sau đó tắt màn hình điện thoại, xoay người lên tầng.
Nửa tiếng sau tại Thành Nam.
Từng dãy nhà công xưởng bị bỏ hoang cách đây khá lâu. Không biết từ bao giờ nó đã trở thành căn cứ của những thanh niên trẻ tuổi yêu nghệ thuật, nơi đây thường xuyên tổ chức các hoạt động sáng tạo hoặc các môn thể thao mạo hiểm.
Nguyễn Thư đỗ xe bên ngoài hàng rào rồi bước vào trong một mình, đập ngay vào mắt chính là các bức tranh graffiti đầy màu sắc chồng lên nhau.
Bây giờ mới là thời gian cao điểm nhất họ hoạt động, hầu như đều có người trong các dãy nhà cô vừa đi qua.
Tiếng động cơ xe gầm rú bên tai càng lúc càng lớn, cuối cùng cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/249763/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.