Chập tối, Nguyễn Thư tan làm sớm hơn nửa tiếng. Cô không dám quên hôm nay là ngày đi khám bệnh.
Khi đến phòng khám tư vấn tâm lý, nhân viên quầy lễ tân đang nhàm chán nằm dài trên bàn, vừa trông thấy Nguyễn Thư vội lấy lại tinh thần: "Tiểu thư Nguyễn, bác sĩ Mã đang ở trong phòng khám. Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước đây. Cuối tuần vui vẻ!"
"Ừm, cuối tuần vui..." Chữ "vẻ" còn chưa kịp thốt ra thì nhân viên đã vội biến mất trong thang máy. Nguyễn Thư bất đắc dĩ chỉ đành cười nhạt, quen thuộc bước vào bên trong, gõ cửa phòng khám.
Bên trong không có phản ứng gì.
"Tôi vào đây." Nguyễn thư lên tiếng chào hỏi, vặn chốt đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vô cùng sáng sủa và rộng rãi, bức tường được sơn lại màu xanh lam nhạt khiến người ta dễ tĩnh tâm hơn, nội thất được trang trí đơn giản và ấm áp.
Mã Dĩ mặc chiếc áo blouse trắng đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút cặm cụi ghi chép gì đó.
Sau khi liếc nhìn xung quanh một hồi vẫn không thấy gì khác thường, Nguyễn Thư khẽ chế nhạo: "Tôi tưởng anh đang thay quần áo nên không thèm để ý đến tôi, còn đang mong đợi sau khi vào có thể tình cờ bắt gặp bộ dạng khỏa thân nam tính của anh chứ."
"Xin lỗi đã làm cô thất vọng." Mã Dĩ hơi ngẩng đầu, trên sống mũi cao đeo một cặp kính gọng đen, giọng điệu thản nhiên, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Mặc dù cô đã hao tốn tâm tư để tìm cách trêu chọc anh ta, nhưng tảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/249754/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.