Thật ra đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Nguyễn Thư tin Phó Lệnh Nguyên có thể hiểu điều này, nhưng không hiểu sao, dường như tim cô vừa nhỡ một nhịp, ngay sau đó giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên bên tai: "Thoải mái vậy sao? Đến nỗi không muốn bỏ."
Nguyễn Thư nghe tiếng bèn ngước mắt lên nhìn, đối diện ánh mắt ấm áp của anh.
Mặc dù lời nói của anh hơi tùy tiện, nhưng sự tùy tiện này lại không hề hằn rõ lên đáy mắt. Đồng tử trong đôi mắt anh luôn đen như mực, sâu không thấy đáy.
"Xin lỗi anh ba" Nguyễn Thư bình tĩnh đứng thẳng người, lúc thu tay lại bèn thuận tiện cầm lấy cốc thủy tinh kia từ bàn trà, ngay lập tức vội vàng xoay người rời đi.
Tư thế Phó Lệnh Nguyên không thay đổi, anh khẽ dựa người vào ghế sô pha nhìn chằm chằm dáng vẻ thong dong bình tĩnh của cô, sau đó lại rủ mắt xuống liếc nhìn bộ phận cô vừa vô tình chạm vào, đột nhiên nở nụ cười đầy hứng thú.
Chốc lát, hai người cùng nhau đi tới đến bãi đậu xe.
Vừa lên xe, Phó Lệnh Nguyên theo thói quen bèn rút một điếu thuốc ra, vừa châm lửa thì người bên cạnh đã ho khan vài tiếng.
Phó Lệnh Nguyên nghe vậy, quay đầu liếc nhìn Nguyễn Thư.
Nguyễn Thư vừa che miệng vừa ho, khuôn mặt hơi nhăn lại lộ rõ vẻ muốn xin lỗi: "Xin lỗi anh ba, tôi không cố ý...khụ khụ... ho như vậy đâu..."
Đúng là cô không hề cố ý dùng tiếng ho khan để ngăn cản anh hút thuốc, mà thật sự cô không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/249746/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.