Đôi giày da sáng màu và sạch sẽ, quần âu chỉnh tề, bộ vest màu xanh nước biển được cắt may vừa vặn, chiếc áo sơ mi trắng tinh dưới ánh đèn càng thêm phần gây chú ý, cách ăn mặc này của anh trông đứng đắn hơn lần gặp cô gặp trước đó.
Có lẽ là do cô có ấn tượng sâu sắc với lần trước khi gặp anh, nên Nguyễn Thư có chút không quen với hình tượng nghiêm túc của anh lúc này.
Tuy nhiên với tư thể nghiêng người dựa vào tường, một tay đút túi quần càng để lộ vẻ phóng túng, giữa ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc lá chỉ vừa mới cháy được một đoạn, có lẽ anh vừa mới rút ra nhưng chưa hút được bao lâu.
Một người có thân hình nam tính như anh, một mình đứng ở nơi này hút thuốc, không cần cử động nhiều thì khí chất cuả anh cũng đủ khiến cho người khác chú ý đến anh rồi.
Nguyễn Thư thấy vậy, lưỡng lự vài giây, nhưng Phó Lệnh Nguyên đã quay lại, hai ánh mắt bất chợt va phải nhau.
"Anh ba, trùng hợp quá!" Nguyễn Thư vội vàng cong môi chào hỏi anh.
Phó Lệnh Nguyên chưa kịp đáp lại, thì cô đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ từ sau lưng: "Xin lỗi, đã để anh đợi lâu."
Ngay sau đó là một thân hình mỏng manh, khắp người nồng nặc mùi nước hoa bước ra từ phía cô, tự nhiên bước tới khoác tay anh.
Cô gái còn rất trẻ, dáng người vô cùng đẹp, mái tóc dài ngang eo, mặc một bộ váy đen ren đen, khuôn mặt có gì đó trông hơi quen.
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/249744/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.