Sau khi rửa tay sạch sẽ, cô rút hai ba tờ giấy ra chậm rãi lau khô nước còn đọng lại. Tiếp đó ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, cong khoé môi giễu cợt, sau đó mới duỗi tay mở cửa phòng vệ sinh bước ra.
Vừa ra ngoài, không hề đề phòng, một cái bạt tai nặng nề từ bàn tay của ai đó hung hăng tát thẳng lên mặt cô.
May mà Nguyễn Thư phản ứng nhanh, vào giây cuối cùng mau chóng ngửa cơ thể ra sau, làm giảm bớt một phần sức lực. Trước khi người kia tung cái tát tiếp theo, cô nhanh chóng "bộp" một tiếng chặn tay của đối phương lại.
"Bác dâu cả, tiếp tục đánh nữa thì hậu quả bà không thể đảm nhận nổi đâu."
Rõ ràng là dáng vẻ mỉm cười hời hợt nhưng ánh mắt lại giống như một con dao sắc bén.
Vương Dục Phân co rúm lại theo bản năng, thu tay, trả lời lại một cách mỉa mai: "Quả thật không gánh vác nổi, nếu như tôi đánh hỏng khuôn mặt này của cô, cô sao có thể quyến rũ đàn ông được nữa."
Khoé môi Nguyễn Thư hơi nhếch lên: "Bác dâu cả, bà thật nhàn rỗi, không ở trong phòng tiếp khách, lại chạy đến đây xem tôi quyến rũ đàn ông thế nào."
Trong mắt của Vương Dục Phân, dáng vẻ lúc này của cô là đang đắc ý, trong lòng bà ta càng thêm tức giận, châm biếm nói: "Đồ thối rữa trước sau gì cũng là đồ dơ bẩn, đàn ông chẳng qua là gặp dịp thì chơi đùa với cô thôi, cô thật sự cho rằng cậu ta sẽ lấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/249736/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.