Rất nhiều năm không gặp rồi, suýt nữa thì cô cũng không nhận ra. Nhân vật đứng đầu quân sự và chính trị của Hải Thành – con thứ ba nhà họ Phó, tiếng tăm lẫy lừng, chỉ vì ba đời gia tộc đều làm quan trong nhà nước, lại sinh ra một loại dị dạng quái đản như anh, mười sáu tuổi đã bắt đầu tụ tập đánh nhau, gây rắc rối, năm hai mươi tuổi hút thuốc vào cục cảnh sát, quả thật là nỗi nhục lớn của nhà họ Phó. Đương nhiên, con ông cháu cha có bối cảnh như anh, tất nhiên là chưa ngồi tù mấy ngày đã được người nhà lén đưa ra nước ngoài. Gần mười năm không có tin tức rồi nhỉ? Chả nhẽ bây giờ bá vương ngang ngược lại trở về?
"Chưa được hai ngày." Phó Lệnh Nguyên trả lời đơn giản, bình tĩnh nhìn động tác ôm bụng rồi lại liếc nhìn vẻ mặt của cô: "Cô không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm."
"Vậy sao?" Nguyễn Thư không để ý lắm giơ tay sờ mặt của mình, lẩm bẩm giải thích: "Trong thang máy quá bí bách."
Nói xong, cô chỉ vào cửa thang máy đang chậm rãi mở ra: "Tôi đến nơi rồi, xin phép đi trước. Ngày khác bảo Hiển Dương liên lạc cùng nhau ra ngoài, chúng tôi mời anh ba ăn cơm."
Phó Lệnh Nguyên khẽ nhếch khoé miệng: "Được."
Sau khi cửa thang máy đóng lại lần nữa, Thiện Minh Hàn bên cạnh vỗ vai anh: "Mở miệng ra là "anh ba", gọi thân thiết thật. Không phải cậu đã rời đi 10 năm rồi sao, từ lúc nào thông đồng với con bé của nhà họ Lâm vậy?"
Phó Lệnh Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/249734/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.