Cô cẩn thận từng bước, cuối cùng cũng dụ dỗ được anh đi đến cạm bẫy của riêng cô.
Cố Kỳ Châu nhắm hai mắt lại, hòng tích góp một chút lý trí để chống lại sự hấp dẫn của cô, nhưng mà vô ích, cơ thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não, trực tiếp vươn tay giữ chặt gáy cô, hôn lên môi cô.
Trong khoảnh khắc bốn phiến môi chạm vào nhau, nỗi nhớ nhung bao năm qua cũng hoàn toàn bùng nổ.
Anh không kiềm chế bản thân nữa, hôn đến quên hết tất cả, tàn sát bừa bãi và càn rỡ.
Trong lòng Trần Nhiễm Âm mừng như điên, lập tức nhắm hai mắt lại, vừa cố gắng đáp lại vừa nghĩ thầm: Kỹ năng hôn của chính thất vẫn rất đỉnh!
Nhiệt độ trong hang động khá mát mẻ, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy nóng.
Và có chút nghẹt thở.
Không, cô bị thiếu oxy.
Cô quay đầu đi, cố gắng thở dốc hai hơi, nhưng Cố Kỳ Châu không cho phép cô làm như vậy, giữ gáy cô lại, tiếp tục triển khai thế tấn công tàn bạo, giống như là đang trừng phạt cô vậy.
Thắt lưng và chân dần dần đau nhức, còn có chút nhũn ra, cô bắt đầu đứng không vững.
Cố Kỳ Châu ôm cô xoay người, đặt cô lên vách núi.
Bề mặt vách đá gập ghềnh, cảm giác lạnh lẽo, lưng Trần Nhiễm Âm áp sát vào vách đá nhưng không thấy mát mẻ.
Vẫn còn nóng, nóng đến phát hoả.
Cô càng không kịp ứng phó, bắt đầu đẩy vai anh, nhưng không cách nào lay động được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-xem-co-trung-hop-khong/2378286/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.