Xuân qua hạ đến, theo thời gian, tất cả mọi thứ đang từ từ trở lại đúng hướng.
Học sinh lớp 9/2 đã thi lại hội thao trung học vào cuối tháng năm, thi cũng không tệ, không bị ảnh hưởng bởi chuyện đầu tháng, phong độ ổn định.
Hội thao đã kết thúc, sau đó chúng sẽ phải đối mặt với chuyện căng thẳng nhất —— kỳ thi chuyển cấp.
Áp lực của học sinh không nhỏ, mà Trần Nhiễm Âm là giáo viên chủ nhiệm còn áp lực hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm giáo viên chủ nhiệm trong sự nghiệp, bỏ không ít tâm huyết, hơn nữa học sinh lớp này đã trải qua nhiều chuyện với cô như vậy, cho nên tình cảm của cô dành cho bọn nhỏ là vô bờ bến.
Cô hy vọng mỗi học sinh có một tương lai tươi sáng, tốt đẹp và rực rỡ.
Nhưng điều làm cô cảm thấy vui mừng nhất chính là, ở giai đoạn nước rút cuối cùng học sinh lớp 9/2 đều rất cố gắng, kể cả phòng 309 mất cân bằng nhất cũng bắt đầu học tập chăm chỉ không biết mệt mỏi, cho dù hơi muộn màng nhưng vẫn có kết quả.
Chớp mắt đã đến ngày 25 tháng 6, 8 giờ 20 phút sáng bắt đầu thi môn Ngữ văn.
Trần Nhiễm Âm đi vào phòng thi trường trung học số 2, bởi vì số học sinh trong lớp đăng ký thi ở trường trung học số 2 khá nhiều, Cố Biệt Đông là một trong số đó. x26#x9;Sau khi Lang Cửu Mệnh bị bắt, Cố Kỳ Châu lại được điều đến biên giới Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, không thể trở về ngay được, cũng không thể đưa cháu trai đi thi chuyển cấp như những phụ huynh khác. Trần Nhiễm Âm biết năng lực của mình có hạn, không có gì mà sóng vai chiến đấu với anh, nhưng cô có thể giúp anh bảo vệ hậu phương, để anh không chút lo lắng đi chấp hành nhiệm vụ.
Anh bảo vệ mọi người, cô sẽ giúp anh bảo vệ gia đình nhỏ, làm hậu thuẫn vững chắc nhất của anh.
Đúng 12 giờ, môn thi cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc.
Sau khi địa điểm thi mở cổng, học sinh đeo cặp sách lục đục ùa ra khỏi phòng thi, Trần Nhiễm Âm cũng giống như các phụ huynh khác, chen chúc trong đám người, kiễng chân nhìn về phía cổng trường, trong tay xách theo một cái túi tote lớn, bên trong không chỉ chứa đồ ăn vặt và bình giữ nhiệt mà còn có mấy bộ dụng cụ dự phòng để chuẩn bị cho trường hợp bất trắc, kiểu gì cũng có học sinh quên trước quên sau.
Phần lớn học sinh chạy từ trong phòng thi ra đều đi thẳng về phía phụ huynh, Trần Nhiễm Âm đợi mãi mà không thấy Cố Biệt Đông đâu. Kỳ ghê, bởi vì phòng thi của Tiểu Cố ở đầu danh sách, ngay tầng một của toà nhà số một, ngay sát cổng trường thi, hẳn là phải ra ngay đầu mới đúng?
Nhưng mãi vẫn chưa thấy đâu.
Sau khi đứng chờ dưới ánh mặt trời mấy phút, cuối cùng Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy Tiểu Cố trong tốp thí sinh cuối cùng, yên lặng đi theo sau Tiểu Hứa nhà người ta.
Nếu cô nhớ không lầm, phòng thi của Tiểu Hứa là khu lớp 12, tầng năm, cách tương đối xa, ra muộn là chuyện bình thường, nhưng Tiểu Cố ra muộn như vậy thì không thường chút nào... Rõ ràng, bạn học Tiểu Cố cố ý chờ bạn học Tiểu Hứa cùng đi.
Trần Nhiễm Âm cạn lời, lại cảm thấy buồn cười: Tiểu bá vương keo kiệt một thời, giờ lại biến thành “keo chó”.
Thật ra trước khi Tiểu Hứa đăng ký nguyện vọng cũng đã ký hợp đồng với nội bộ trường, dù người ta thi được kết quả gì, chỉ cần qua sàn là được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm ở cấp ba. Nhưng thành tích của bạn học Tiểu Cố không phải top đầu như vậy, tuy rằng nửa học kỳ sau cậu tiến bộ rất nhiều, nhưng đăng ký thi vào trường trung học số 2 vẫn có chút nguy hiểm. Dù vậy, bạn học Tiểu Cố lại kiên quyết đăng ký thi vào trường trung học số 2, nói dễ nghe thì là “Làm người phải biết đương đầu với thử thách!”. Thực tế là: Bởi vì tình yêu.
Tuy Trần Nhiễm Âm không tán thành lựa chọn mạo hiểm của cậu, nhưng cũng không phản đối, bởi vì cô cảm thấy Cố Biệt Đông có thể thi đỗ. Cô cũng không ủng hộ cậu đánh cược tương lai mà là cảm thấy cậu có vốn liếng, nếu là học sinh khác nhảy lên cũng không ‘chạm’ tới sàn, chắc chắn cô sẽ không ủng hộ bạn ấy đánh cược.
Hứa Từ Thoại có mẹ và bố dượng cùng đứng ngoài cổng trường chờ. Sau khi rời phòng thi, cô bé chạy thẳng về phía hai người bọn họ. Cố Biệt Đông lại liếc nhìn bóng dáng cô bé một cái rồi đi về phía Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm không nói gì, dù sao hôm nay là ngày thi chuyển cấp, giữ cho thí sinh tâm trạng ổn định là ưu tiên hàng đầu, chuyện không nên hỏi cô không được hỏi câu nào hết, cho nên cô chỉ hỏi: “Có đói không? Uống nước nhé?”
Cố Biệt Đông nói thật: “Không khát ạ, nhưng hơi đói một chút.”
“Đi, cô đưa em đi ăn cơm.” Trần Nhiễm Âm không biết nấu cơm, chỉ có thể dẫn cậu đi ăn quán. Sau khi lên xe, cô mới hỏi thêm một câu: “Buổi sáng thấy thế nào?”
Môn thi đầu tiên vào buổi sáng là Ngữ văn, môn thứ hai là Lịch sử, nhưng Lịch sử là thi đề mở.
Ánh mắt Cố Biệt Đông tự tin: “Đều rất tốt ạ!” Cậu cảm thấy mình nhất định có thể thi đậu cùng một trường trung học với đại diện Vật lý!
Ba giờ chiều mới thi tiếp, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt Đông về nhà nghỉ ngơi một lát, hai giờ mười lăm phút chiều từ nhà đi, đưa cậu đến phòng thi.
Thời gian này tuy căng thẳng nhưng trôi qua rất nhanh, ba năm mài kiếm ôn thi trôi qua trong nháy mắt.
Trước khi có kết quả, giáo viên và học sinh có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm và nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày 10 tháng 7 báo điểm, cuối tháng 6, bạn học Ngô Nguyên bó bột cuối cùng có thể đi du lịch cùng Cố Biệt Đông và Triệu Béo.
Trần Nhiễm Âm vốn có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, ba thằng nhóc mười lăm tuổi đi chơi thì lo lắng cái gì? Đã mười lăm tuổi rồi, nên biết tự chăm sóc bản thân và độc lập rồi, hơn nữa, ba đứa cộng lại cũng đã bốn mươi lăm tuổi, không biết mua vé xe buýt hay không đặt được khách sạn? Nếu đến khả năng du lịch tự túc và độc lập còn không có, sau này còn làm được gì? Với cả tính độc lập của Cố Biệt Đông cũng không tệ, tuyệt đối có thể chăm sóc bản thân. Mỗi tội nhận thức về tính an toàn quá thấp, còn phản nghịch, cần dạy chúng biết đề phòng hơn.
Cho nên, Trần Nhiễm Âm không phản đối kế hoạch du lịch của Cố Biệt Đông, nhưng không đồng ý ngay mà bắt cậu và hai cậu bạn đi cùng lập bản kế hoạch du lịch, viết rõ ràng các việc cần lưu ý trên đường đi du lịch, sau đó giao cho cô xem xét. Chỉ khi vượt qua bài đánh giá này, mấy đứa mới lấy được kinh phí du lịch, bây giờ cô quản lý kinh tế.
Thành viên phòng 309 tập trung hết trí tuệ lại với nhau, mất tổng cộng ba ngày, sau bảy tám lần bị Chim Ưng trả về viết lại, cuối cùng thành công viết một bản báo cáo kế hoạch du lịch hoàn hảo.
Bản báo cáo này cô Trần không tìm ra được lỗi sai nào, giải pháp cho tất cả những chuyện nguy hiểm có thể gặp và cần phải tránh trên đường đi đều được liệt kê, có vẻ như đã nhận thức tốt vấn đề an toàn. Cô hài lòng phê chuẩn, vung tay chi cho Cố Biệt Đông bốn ngàn tệ, cùng với ba bản photo kế hoạch du lịch, để mỗi người cầm theo một bản, hết chuyện phải lo.
Tám giờ sáng ngày 30 tháng 6, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt Đông đến ga xe lửa. Sau khi tập hợp ở cổng nhà ga, thành viên phòng 309 vai kề vai đeo túi xách nhỏ, kéo vali nhỏ, vui vẻ phấn khích tiến về phía sảnh kiểm tra an ninh.
Trần Nhiễm Âm vẫn chưa đi ngay, đến giờ tàu chạy, cô nhắn tin cho Cố Biệt Đông: “Tàu chạy chưa?”
Cố Biệt Đông: “Tàu chạy rồi ạ.”
Trần Nhiễm Âm: “Chú ý an toàn, không đủ tiền thì bảo cô.”
Cố Biệt Đông: “Vâng! Cảm tạ, cảm ơn, đội ơn mợ!”
Trần Nhiễm Âm mỉm cười, buông điện thoại di động xuống rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, trở về nhà.
Trần Hồng Bác không ở nhà, đã đi làm; Tần Vi tập yoga ở ban công.
Trần Nhiễm Âm vừa vào phòng khách, Tần Vi đã quay mặt ra hỏi: “Mới sáng sớm ra mà đi đâu thế?”
Trần Nhiễm Âm muốn trả lời “trường học có chút chuyện” theo thói quen để che giấu mối quan hệ giữa mình và Cố Kỳ Châu. Nhưng ngay khi định mở miệng, cô lại do dự, nếu cô đã quyết định kết hôn với Cố Kỳ Châu, có cần phải giấu giếm nữa không?
Cô không muốn giấu giếm nữa, cô muốn đường đường chính chính ở bên Cố Kỳ Châu nên nói thẳng: “Đưa cháu trai của bạn trai con đến ga xe lửa.”
Tần Vi tuy đã sớm có dự cảm rằng con gái mình đang yêu đương với đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm họ Cố kia, nhưng khi nghe thấy cô thừa nhận thẳng thắn như vậy, bà vẫn nổi trận lôi đình, trượt một phát đứng dậy từ thảm yoga, vô cùng tức giận nói: “Con bao đồng quá ha! Nó đến ga xe lửa liên quan gì đến con? Nó cần con đưa đi à? Sao mà con xun xoe thế?”
Trần Nhiễm Âm đã sớm đoán được mẹ cô sẽ nổi giận, bình tĩnh giải thích: “Bây giờ bạn trai con không ở Đông Phụ, đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ rồi. Đứa nhỏ này không ai quan tâm, hơn nữa nó là học sinh của con, con đưa nó đi cũng là lẽ thường tình.”
Tần Vi cười lạnh gật đầu: “Phải, rất phải! Người ta đi làm nhiệm vụ, người ta tuyệt vời, người ta là một anh hùng! Nhưng mẹ nói cho con biết Trần Nhiễm Âm, nếu con đi theo nó, về sau mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này con lo hết. Giờ là đưa cháu trai, sau này đưa con cái, không ai giúp con, không ai quản lý con, cái gì con cũng phải tự làm, khóc cũng không biết tìm ai khóc!”
“Con biết.” Trần Nhiễm Âm bình tĩnh nói lại mẹ cô, cực kỳ nghiêm túc: “Chuyện mẹ nói con đã từng nghĩ đến, nhưng con không sợ, con cũng không thấy tủi thân, càng không bao giờ khóc.”
Trên thế giới này luôn có người gánh vác trách nhiệm nặng nề tiến về phía trước, liều mạng mở ra tương lai tươi sáng hơn cho người khác.
Cô không có năng lực gánh vác cho bình dân bách tính, chỉ có thể cố gắng bảo vệ hậu phương, xây dựng một mái ấm cho người gánh trách nhiệm nặng nề ấy, giúp anh có gốc, có đế, có nơi để trở về.
Vẫn câu nói đó, anh bảo vệ gia đình lớn, cô thay anh bảo vệ gia đình nhỏ.
Cô sẽ kiên định đứng sau lưng anh, yên lặng ủng hộ anh, để anh chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô.
Tần Vi chỉ cảm thấy cô còn quá trẻ, bồng bột trong tình yêu, hoàn toàn không nghĩ đến tương lai.
Bà gằn từng chữ nói: “Mười năm sau, con sẽ hối hận.” x26#x9;“Không đâu. Ở bên anh ấy là quyết định con đã cân nhắc kĩ lưỡng, dù thế nào con cũng sẽ không hối hận.” Trần Nhiễm Âm cực kỳ quả quyết. Sau này sẽ gặp chuyện gì cô không rõ lắm, nhưng dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không rời khỏi Cố Kỳ Châu nữa. Tám năm đã đủ lâu rồi, cô không muốn rời xa anh lần nữa.
Tần Vi lại nở nụ cười, cười chua xót, bất lực và cả khinh thường: “Bây giờ con nói thì dễ nghe lắm, vì con đã trải qua sự cay đắng khi phải một mình chống đỡ một gia đình đâu. Đến khi con có gia đình rồi có con, con mới hiểu đời là bể khổ.” Bà liệt kê thêm cho cô: “Con cái bị ốm, bị sốt, vừa khóc vừa quấy, phải đi bệnh viện mà trong nhà lại chỉ có một mình con, nó căn bản không ở bên cạnh con mà đi chấp hành nhiệm vụ, không thể trợ giúp cho con một chút nào thì con phải làm sao? Con với con cái bị trả thù, nó không ở bên cạnh con, con làm gì được? Con đã bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này chưa?”
“Đã từng nghĩ đến.” Trần Nhiễm Âm trả lời: “Tất cả các tình huống mẹ nghĩ đến con đều đã cân nhắc, nhưng con thấy con có thể kiên trì, con không kém bất kì ai.” Cô nói thêm, “Con chọn đường của riêng con, có phải quỳ gối con cũng bước tiếp.”
Tần Vi lại đỏ mắt, cố nén nghẹn ngào: “Nếu bỗng dưng nó bị thương thì sao? Tự dưng chết thì sao? Con phải làm thế nào? Con không sống nữa à?”
Chuyện này không phải không thể xảy ra, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng cô không thể vì sợ tương lai mà buông bỏ tương lai.
Sang đường có thể bị xe tông, cô có thể không sang đường không?
Cô muốn sống cho hiện tại, không rời khỏi anh nữa.
Trần Nhiễm Âm cắn răng, nhắc lại lần nữa: “Con không sợ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, con cũng không sợ.”
Thái độ của Tần Vi lại càng kiên quyết: “Không được, mẹ không đồng ý, mẹ có phải chết cũng sẽ đồng ý cho con lấy nó.”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đỏ lên, vừa phẫn nộ vừa tủi thân: “Vì sao? Chỉ vì anh ấy là cảnh sát? Luôn có người phải trả giá, không thể bởi vì anh ấy là cảnh sát mà anh ấy đáng đời không được ai yêu, không được ai thương chứ? Gia đình họ cả nhà trung liệt, chẳng nhẽ không bằng một cái mạng rẻ rúng của con? Nếu anh trai con còn sống, mẹ có phản đối như thế không? Không thể bởi vì anh trai con chết mà mẹ phản đối con thích người khác chứ? Mẹ có công bằng với con không? Con còn sống! Con chưa chết!”
Cô biết cái chết của anh trai đã để lại trong lòng mẹ một vết sẹo khó lành, cho nên bình thường sẽ luôn cố gắng tránh đề tài này.
Nhưng đầu nóng lên, nói không chọn lời.
Cô rất tủi thân, không rõ vì sao chung thân đại sự của mình lại bị cái chết của anh trai liên luỵ? Cố Kỳ Châu đã làm sai điều gì? Chỉ vì anh là cảnh sát nên mẹ cô mới phản đối?
Anh trai cô là cảnh sát, một cảnh sát dũng cảm và không sợ hãi đã hy sinh mạng sống của mình cho sự nghiệp, chẳng phải mẹ cô nên yêu ai yêu cả đường đi sao? Vì sao phải vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn?
Người Tần Vi không muốn nghĩ đến nhất chính là con trai, cho đến bây giờ bà cũng không thể chấp nhận sự thật rằng người con trai mình luôn kiêu ngạo đã chết.
Ban đầu bà ủng hộ anh ấy làm cảnh sát, nhưng con trai bà đã chết trong lời ủng hộ này.
Bà không thể ngưng suy nghĩ, cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Bà không bao giờ cho phép bản thân phạm sai lầm tương tự.
Bà thật sự yêu thương cô, nhưng lời Trần Nhiễm Âm lại mạnh mẽ kích thích thần kinh nhạy cảm của bà. Trong cơn giận dữ, Tần Vi đột nhiên giơ cánh tay lên, nhưng ngay lúc cái tát giáng xuống má Trần Nhiễm Âm, bà lại thu lực lại, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái lên mặt cô, thậm chí không để lại dấu đỏ.
Nhưng với Trần Nhiễm Âm thì mẹ đã đánh cô.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị đánh, đây là lần đầu tiên. Cô càng tủi thân hơn, không thể nhịn được mà khóc lớn, vừa khóc vừa nói lời cay nghiệt: “Mẹ đánh con đúng không? Được rồi! Mẹ đánh đi! Đánh chết con đi!”
Tần Vi cũng khóc, hai mắt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt nhìn con gái mình, không cam lòng yếu thế vừa khóc vừa nói: “Đừng tưởng rằng mẹ không dám! Đáng lẽ mẹ nên đánh con từ sớm! Cứ nhìn thấy con là mẹ bực mình, đánh chết con là mẹ có thể sống lâu trăm tuổi!”
“Được! Được! Con đi!” Trần Nhiễm Âm tiếp tục vừa khóc vừa nói: “Con đi ngay đây! Không bao giờ trở lại! Để mẹ khỏi phải bực mình vì thấy con!” Nói xong, cô quay đầu đi thật. Cô tức giận thay giày, lệ rơi đầy mặt lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Tần Vi không đuổi theo cô, một mình ngồi trong nhà khóc, càng khóc càng tức, càng tức càng muốn khóc.
Trần Nhiễm Âm vừa lái xe vừa khóc, khóc đến nhà Cố Kỳ Châu, trong nhà không có ai, chỉ đành một mình vừa tức giận vừa khóc, lại còn vừa oán giận vừa tự ái nghĩ: Thế mà mẹ mình lại đánh mình, thế mà dám đánh mình, chắc chắn là bà không yêu mình, thế mà lại đánh mình, tát vào mặt mình...
Càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân càng khóc.
Nằm sấp sofa khóc hồi lâu, cô mới dần dần ngừng khóc, đỡ tủi thân hơn phần nào, nhưng vẫn tủi thân, có điều chút tủi thân còn sót lại này cũng không ảnh hưởng đến việc cô lướt điện thoại, một tin tức hot search hấp dẫn sự chú ý của cô: “Cảnh sát Đông Phụ và Vân Nam hợp lực phá được vụ án buôn bán ma túy lớn xuyên biên giới”.
Hô hấp Trần Nhiễm Âm ngưng lại, lập tức mở tin tức chính thức này, nghiêm túc đọc lướt.
Trùm ma túy lớn nhất Đông Nam Á có biệt danh “Quốc Vương” đã bị sa lưới từ tuần trước.
Sau khi Lang Cửu Mệnh bị bắt và quy án, Quốc Vương cũng đã được đưa ra công lý. Trần Nhiễm Âm trong lòng mừng rỡ, kích động, hưng phấn rồi lại vui vẻ, thậm chí còn quên chuyện mẹ cô mới tát vào mặt cô. Với cả đây cũng đã là chuyện của tuần trước, nhà nước nhất định phải chờ sau khi tất cả mọi chuyện đã được giải quyết mới tung tin.
Có phải có nghĩa là, Cố Kỳ Châu sắp từ Vân Nam trở về?
Có phải anh đã về rồi không?
Chắc anh không bị thương đâu nhỉ?
Có khi nào là vì bị thương mới không thể về luôn không?
Vết thương có nghiêm trọng không?
Nghĩ một lúc, Trần Nhiễm Âm bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng căng thẳng, thậm chí còn sợ đến mức muốn khóc, lập tức bấm số điện thoại di động của Cố Kỳ Châu, gọi cho anh.
Ngay sau đó, thế mà cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại... Ảo giác à?
Không, không phải ảo giác, tiếng chuông ở ngay ngoài cửa!
Trần Nhiễm Âm lập tức bò dậy từ sofa, ngay cả dép lê cũng không mang, vọt tới cửa như một con thỏ nhỏ, mở cửa nhà.
Cố Kỳ Châu đứng ngoài cửa, mặc áo ngắn tay và quần thể thao màu đen, bên chân đặt một cái vali, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm chìa khóa. Anh vừa nhấn nút nghe thì cửa đã mở ra, Trần Nhiễm Âm từ bên trong vọt ra, nhào tới trên người anh.
Hai tay cô quấn lấy cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh, điên cuồng hôn lên má anh, vừa hôn vừa nói: “Em nhớanh lắm!”
Cố Kỳ Châu rất ngạc nhiên, kéo chân cô, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Trần Nhiễm Âm không muốn nói thật, sự thật chẳng vui vẻ gì, nên trả lời: “Trẫm tính tầm này khanh sẽ về nhà nên đặc biệt tới đây chặn khanh!”
Cố Kỳ Châu nở nụ cười: “Trần Hoàng thật sự là thần cơ diệu toán.”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, tức giận nói: “Trước khi trở về sao không nói với em một tiếng? Anh không nhớ em à?” x26#x9;
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ: “Sao có thể?” Anh giải thích, “Vừa mới đến Đông Phụ, chưa thu dọn gì.” Gần đây vẫn luôn phong trần mệt mỏi, sáng nay còn chưa kịp cạo râu, anh ngại để râu đi gặp cô.
Trần Hoàng hiểu được, ái phi đây là lo lắng dung mạo của mình không đủ xinh đẹp nên mới không đi gặp mình trước.
“Đừng lo, trẫm không ghét bỏ khanh.” Cô cọ mặt mình lên má anh. Khóe môi và cằm anh vừa mới mọc lên một tầng râu, cọ vào có chút đau, nhưng cô vẫn không ngừng cọ tới cọ lui, ngữ điệu chậm rãi thở dài bên tai anh: “Em gái lại muốn phồng lên rồi, không biết anh trai có thể thỏa mãn không?”
Cố Kỳ Châu: “...”
Đúng là đồ yêu tinh.
Anh thở dài, hỏi: “Hoàng đế của thần, ngài nhớ số điện thoại của thần chứ?”
Trần Nhiễm Âm tự hào nói: “Đương nhiên rồi! Trẫm yêu khanh như vậy, đương nhiên là phải nhớ.”
Cố Kỳ Châu gật đầu: “Được, bao giờ bị đội trị an bắt đi, nhớ gọi điện thoại cho anh, anh đi cứu em. “
Trần Nhiễm Âm: “...”
Được lắm, đã vậy thì trẫm sẽ cho khanh thêm kích thích!
Cô cắn môi dưới, tròng mắt đảo quanh, lại dán môi vào bên tai anh, nhả chữ nhẹ nhàng: “Mùa hè đào mật chín, nước trái cây tươi, anh trai có muốn nếm thử không?”
“...” Cố Kỳ Châu vội vàng ôm cô vào nhà, sợ cô nói nhăng nói cuội, chẳng may bị hàng xóm hiểu lầm lại gọi điện báo cáo thì đội trị an sẽ tới thật mất.
Trần Nhiễm Âm nhảy xuống khỏi người anh, chờ Cố Kỳ Châu xách vali vào nhà. Sau khi đóng cửa lại, cô lại nhanh chóng lại gần anh, lần nữa ôm cổ anh, treo lên người anh, nhẹ nhàng cọ chóp mũi vào vành tai anh, vừa ngửi vừa nói: “Trên người anh trai sắp mất mùi em gái rồi, phải bổ sung thôi.”
Hạn hán lâu ngày, gốc rễ của Cố Kỳ Châu không chịu nổi nữa, mạnh mẽ ấn cô lên tường, vội vàng bịt kín đôi môi cô lại.
Trần Nhiễm Âm nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn này rực rỡ như ánh mặt trời mùa hè.
Ánh sáng mặt trời có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ.
“Có muốn anh không?” Giọng Cố Kỳ Châu trầm thấp khàn khàn.
“Muốn.” Trần Nhiễm Âm dựa lưng vào tường, “Anh có muốn, muốn em không?”
Cố Kỳ Châu hỏi ngược lại: “Em đoán xem?”
Chắc chắn là muốn.
Muốn chết đi được.
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, mong anh đừng hoang dã như vậy, lại không nỡ để anh rời khỏi mình.
Cố Kỳ Châu bế cô vào phòng ngủ.
Mùa hè nóng nực, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, tiếng ve kêu không ngừng, giống như tình yêu triền miên mà không ngừng.
Trần Nhiễm Âm cảm thấy mình sắp tan chảy trong ngày hè này.
Tiếng ve kêu trong buổi chiều tà, gió nóng thổi qua cây ngô đồng ngoài cửa sổ, bóng cây lay động trên rèm cửa sổ màu xanh.
Hai gò má Trần Nhiễm Âm ửng hồng, trên làn da trắng nõn đổ một tầng mồ hôi mỏng, ngoan ngoãn mà lười biếng rúc vào lòng Cố Kỳ Châu, thỉnh thoảng nâng cằm khẽ hôn lên mặt anh một cái, hoặc là dùng chóp mũi cọ cọ một cái.
Cô thật sự rất thích anh.
Trong mắt Cố Kỳ Châu lại hiện lên ý cười dịu dàng, hôn lên trán cô một cái: “Nghỉ phép rồi à?”
“Xem như nghỉ đi.” Trần Nhiễm Âm hỏi anh: “Còn anh thì sao? Nhiệm vụ đã kết thúc chưa?” Trước khi đi Vân Nam, anh không hề nói cho cô biết rốt cuộc là đi chấp hành nhiệm vụ gì, cô cũng không hỏi kỹ, bởi vì cô biết quy định của bọn họ, nhưng đại khái đoán được hẳn là có liên quan đến Quốc Vương. Sau tin tức hôm nay, cô mới hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình.
“Kết thúc rồi.” Cố Kỳ Châu trả lời: “Có thể nghỉ ngơi vài ngày.”
“À.” Trần Nhiễm Âm mím môi, nhíu mày do dự, rồi lại mở miệng như là muốn hỏi anh chuyện gì, một giây sau lại thôi.
Cuối cùng, cô không hỏi, chỉ đáp: “Tốt lắm, cuối cùng có thể ở lại với em.”
Cố Kỳ Châu nhìn người trong lòng thở dài, thật ra anh biết cô muốn hỏi gì: Bạch Mai.
Nhưng anh không thể nói cho cô.
Dù Bạch Mai sống hay chết, anh cũng không thể tiết lộ tình hình của cô ấy cho bất kỳ ai.
Anh chỉ có thể coi như không biết gì mà bỏ qua chủ đề này: “Ừm, không đi đâu hết, luôn ở bên em.”
Trần Nhiễm Âm ngước mắt lên,đáng thương nói: “Ái phi, trẫm bị đuổi ra khỏi cung rồi, mấy ngày nay chắc là phải nhờ khanh thu lưu.”
Cố Kỳ Châu vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Sao lại bị đuổi ra khỏi cung?”
Cố Kỳ Châu không ngốc, liếc mắt một cái là biết cô nói dối, đại khái đoán được nguyên nhân: “Tại anh à?”
Trần Nhiễm Âm muốn trả lời “Không phải”, bởi vì cô không muốn Cố Kỳ Châu biết mẹ cô không đồng ý hai người bọn họ ở bên nhau, sợ Cố Kỳ Châu sẽ buồn. Nhưng nghĩ lại, đây không chỉ là nan đề của một mình cô, mà là nan đề chung của bọn họ, một mình cô gánh vác, căn bản không giải quyết được, chỉ có thể hai người cùng đối mặt mới được. Hơn nữa, với những gì cô biết về Cố Kỳ Châu, chắc chắn anh không muốn cô giấu giếm anh chuyện “thái độ của bố mẹ” cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định thú nhận với anh: “Mẹ em không muốn em quen cảnh sát, bà ấy sợ.”
Cố Kỳ Châu hiểu rất nhanh: “Bởi vì anh trai em?”
Trần Nhiễm Âm hơi kinh ngạc liếc anh một cái, cảm thán: “Ái phi, khanh thật thông minh, trẫm thật sự bội phục trí tuệ của khanh.”
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ cười: “Trần Hoàng, đây không phải lúc để trêu đùa đâu.”
Trần Nhiễm Âm không phục hừ một tiếng: “Trẫm là vì yêu khanh nên mới trêu đùa khanh, khanh đừng có không biết tốt xấu!”
Cố Kỳ Châu bại trận: “Được, thần sai, thần làm Hoàng Đế của thần mất hứng.”
Trần Nhiễm Âm nhìn chằm chằm anh: “Chỉ xin lỗi mồm thôi à? Không có hành động thể hiện thái độ?”
Cố Kỳ Châu cũng muốn, thế nhưng: “Không được, hết bao rồi.”
Hai người bọn họ gần như bắt đầu bận từ đầu tháng tư, mãi cho đến bây giờ mới nhàn rỗi, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến chuyện này, cho nên vẫn chưa bổ sung.
Trần Nhiễm Âm không chút để ý: “Không cần, làm luôn cũng được, ngày mai trẫm sẽ hồi cung trộm hộ khẩu đi đăng ký với khanh.”
Cố Kỳ Châu kiên quyết: “Không được.”
Trần Nhiễm Âm tổn thương hỏi: “Sao lại không được? Anh không yêu em nữa à? Anh không muốn cưới em à?”
Cố Kỳ Chu: “Sao có thể?”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy tại sao lại anh không đồng ý?”
Cố Kỳ Châu quả quyết: “Nhất định phải được bố mẹ em đồng ý mới được.” Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, anh không thể để cô lặng lẽ gả cho anh.
Trần Nhiễm Âm không lạc quan như vậy: “Nếu bọn họ không đồng ý thì sao? Hai chúng ta sẽ cả đời không kết hôn?”
Cố Kỳ Châu: “Không.” Anh quyết đoán nói với cô: “Anh chắc chắn sẽ khiến họ đồng ý.”
Ánh mắt anh vô cùng kiên định, thẳng thắn cho cô thấy anh nhất định sẽ không tiếc công sức mà giải quyết tất cả vấn đề.
Trần Nhiễm Âm bỗng thấy vô cùng an tâm, hơn nữa vô cùng tin tưởng rằng anh nhất định sẽ nói được làm được, đồng thời lại thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình: May mà mình thẳng thắn với anh, thậm chí còn hơi hối hận vì không nói cho anh biết sớm hơn, nếu nói thái độ của mẹ cô cho anh biết sớm hơn, có phải anh đã sớm thuyết phục được mẹ cô rồi không?
Haiz, ái phi của ta thật sự là tài mạo song toàn, bên ngoài đẹp trai bên trong thông minh!
“Làm sao bây giờ? Trẫm thích khanh quá đi mất.” Trần Hoàng khẽ thở dài, vẻ mặt sủng nịch ái phi của mình: “Thật muốn lâm hạnh khanh thêm một lần nữa.” Mà không được, bởi vì không có áo mưa, Trần Hoàng tiếc nuối đến cực điểm, oán hận nói: “Trẫm muốn đi mua một rương lớn để trong nhà, muốn lâm hạnh khanh lúc nào thì làm lúc đó!”
Cố Kỳ Châu: “...”
Lại bắt đầu rồi.
Vẻ mặt anh bất đắc dĩ: “Thần đề nghị ngài bớt nổ để bảo vệ long thể.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Ý gì đây? Chê trẫm thân thể suy nhược?
Cố Kỳ Châu biết Trần Hoàng không phục, đành phải chứng minh: “Mới dùng mấy cái mà ngài đã không ổn, đòi mua một rương? Thần lo lắng ngài sẽ chết long sàng mất.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Long nhan mất hết!
Long nhan mất hết rồi!
Trần Hoàng thẹn quá hóa giận: “Ban nãy là vì trẫm đói bụng nên mới yếu!”
Cố Kỳ Châu cũng không vạch trần lời nói dối vụng về này, ngược lại hùa theo lời Trần Hoàng hỏi: “Muốn ăn gì? Anh đi nấu cho ăn.”
Trần Nhiễm Âm liếc anh một cái: “Đừng tưởng làm một bữa cơm cho trẫm là trẫm sẽ tha tội cho khanh.” Lại tức giận nói: “Khanh chĩa súng vào trẫm! Loạn thần tặc tử!”
Quả nhiên không thể đụng vào vảy ngược, chạm vào cái là ghi thù.
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ cười, hỏi: “Nấu một bữa cơm không được, nấu cơm cả đời thì sao? Anh có được tha thứ không?”
Trần Nhiễm Âm trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại kiêu ngạo: “Có thể cân nhắc tha thứ cho tội của anh.”
Cố Kỳ Châu nhịn cười, nghiêm túc trả lời một câu: “Tạ chủ long ân.”
“Ha ha ha ha.” Trần Nhiễm Âm bị chọc cười, vui vẻ vô cùng.
Cố Kỳ Châu nở nụ cười, giơ tay xoa xoa đầu cô: “Ở nhà đợi anh một lát, anh đi mua thức ăn.” Gần hai tháng không về nhà, Đông Tử lại không biết nấu cơm, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là tủ lạnh trống trơn rồi.
Trần Nhiễm Âm không muốn rời khỏi anh, lập tức nói: “Em đi! Em đi với anh!”
Cố Kỳ Châu: “Bên ngoài nóng.”
Trần Nhiễm Âm: “Em mặc kệ, em muốn đi cùng anh, không thì em không ăn, em đói chết, cho anh đau lòng buồn bã.”
Thích chơi xấu như trẻ lên ba ấy... Cố Kỳ Châu không làm gì được, đành phải dẫn cô đi siêu thị.
Mua đồ ở siêu thị xong, Cố Kỳ Châu đeo tạp dề vào bếp nấu cơm, Trần Nhiễm Âm làm tổ trên sofa, vừa lướt máy tính bảng vừa ăn vặt.
Cố Kỳ Châu có thói quen nấu xong hết rồi mới bưng lên bàn. Đến khi bưng đĩa tôm luộc cuối cùng lên bàn, anh mới hô một tiếng về phía phòng khách: “Vào ăn cơm.”
Trần Nhiễm Âm nghe thấy nhưng lại cố ý làm như không nghe thấy, tiếp tục gạt máy tính bảng.
Cố Kỳ Châu tưởng cô không nghe thấy, lại hô một tiếng: “Ăn cơm.”
Trần Nhiễm Âm cầm máy tính bảng không nhúc nhích, không thèm nhấc mắt lên, chậm rãi nói một câu: “Gọi chẳng dịu dàng tí nào, trong phim truyền hình nam chính người ta gọi nữ chính ăn cơm đều gọi bé ngoan, bảo bối, em yêu, vừa dịu dàng vừa tình cảm... Anh hét lên nghe chả có tí cảm xúc nào.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Phim gì không biết? Tự dưng kéo anh vào.
Nhưng anh hiểu được, bây giờ Trần Hoàng nhàn rỗi sinh nông nổi, bắt đầu kiếm chuyện.
Để tránh bị đày vào lãnh cung lần nữa, Cố phi đành phải làm theo yêu cầu của Trần Hoàng, dịu dàng tình cảm gọi: “Bảo bối, vào đây ăn cơm.”
Có thể khiến đội trưởng Cố lạnh lùng vô tình gọi “bảo bối” đúng là không dễ dàng!
Trần Nhiễm Âm lập tức buông máy tính bảng xuống, bật dậy khỏi sofa, đi dép lê vào rồi loẹt xoẹt chạy về phía phòng bếp, hưng phấn kích động vui vẻ hét lên: “Tới rồi đây! Bảo bối của anh tới đây!”
Cố Kỳ Châu không nhịn được cười, giơ tay giữ chặt gáy Trần Nhiễm Âm, đồng thời cúi đầu hôn mạnh một cái lên mặt cô.
Hôn đỏ cả mặt.
Trần Nhiễm Âm tức giận liếc anh một cái: “Ai cho khanh hôn trẫm?”
Cố Kỳ Châu cười đáp: “Thích bảo bối của anh quá, không nhịn được.”
Trần Nhiễm Âm nhếch khóe môi lên: “Vậy được rồi, tha thứ cho khanh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]