Chớp mắt đã đến tháng năm năm sau.
Sáng sớm một ngày chủ nhật, Trần Nhiễm Âm vẫn đang say giấc thì trên mặt bỗng bị tát một cái, sau đó nghe thấy một giọng nói tràn đầy năng lượng: “A, a!”
Dậy chơi với con!
Cô đau khổ nhíu mày, tuyệt vọng hé mắt, phát hiện nhóc con này rất công bằng, sau khi đánh yêu cô một cái thì lại đi gọi bố bé.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn mũm mĩm vỗ lên mặt bố cô bé, nghe vô cùng lảnh lót… Tính ra công chúa ra tay vẫn còn nể mặt lắm.
Khoảnh khắc đó, Trần Hoàng thật sự muốn nói với công chúa yêu quý của mình một câu: “Vỗ nhẹ thôi, đừng vỗ hỏng gương mặt đẹp trai của bố con!”
Cố Kỳ Châu cũng bị vỗ tỉnh dậy.
Bạn nhỏ Trần Hữu Lâm vô cùng vui vẻ, vừa ngồi bên giường huơ tay múa chân vừa gọi lớn: “A, a!”
Mặc dù nhóc con vừa tròn tám tháng vẫn chưa biết nói, nhưng Cố Kỳ Châu hoàn toàn có thể nghe hiểu ngôn ngữ bé con: Dậy cả đi, chơi với con!
Sắc bên ngoài cửa sổ chỉ mới lờ mờ sáng, có lẽ bây giờ còn chưa đến sáu giờ rưỡi.
Cố Kỳ Châu thở dài một hơi, vừa bất lực vừa buồn cười nhìn con gái: “Tối thì không ngủ, sáng còn dậy sớm, tinh thần hăng hái nhỉ? Dẫn con đi đội cảnh sát đặc nhiệm huấn luyện nhé? Huấn luyện cho một mình con.”
Trần Hữu Lâm: “A! A!”
Cố Kỳ Châu: “Cãi? Con còn nhỏ mà không chịu ngủ, chỉ biết giày vò bố mẹ, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-xem-co-trung-hop-khong/2378204/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.