Trương Khê hậm hực, cô lớn hơn anh đấy!
Lý Ngọc nhìn họ cứ như trẻ con, mà dáng vẻ trẻ con này không phải đối với ai cũng thế.
“Dạo này công việc con có tốt không?” Bà nhìn anh.
Trình Dịch tay chống ở cằm mắt đảo xung quanh: “Tạm được”
“Cứ xem như đủ tiền nuôi mẹ đến già”
Nghe được lời anh, bà bật cười, chú Dương bên cạnh cũng lên tiếng:
“Ai da, nếu con không ngại có thể…”
Anh nhìn ông manh theo ý cự tuyệt: “Không được”
“Chú giàu hơn cả con, vì cái gì con phải chịu thiệt chứ?”
“…”
“…”
Bữa ăn của họ chỉ xoay quanh hai người, đó là Trình Dịch và Trương Khê. Ăn xong, cô giúp bà dọn bát đũa còn bà và chú Dương đã ra vườn, dặn dò cô rằng dọn dẹp xong gọi anh cùng ra vườn.
Trình Dịch không rảnh rỗi, anh phải nói là vị trí chủ chốt, nhưng cắm đầu vào công việc là anh của trước đây, bây giờ đã không phải thế nữa.
Trần Ninh từ bên kia cuộc gọi truy hỏi anh vì sao không đến công ty, nhưng vẻ mặt anh cực kì điềm tĩnh.
“Con mẹ nó, cậu không muốn kiếm tiền nữa sao?”
Trình Dịch nhúng vai: “Tôi nào có”
“Vậy cậu mau bò đến đây”
Đúng lúc Trương Khê gõ cửa, anh liền nhíu mày bảo cậu ta im lặng một chút.
Cô nhẹ nhàng mở cửa quan sát anh đang ngồi cạnh cửa sổ: “Dì gọi cậu xuống vườn, có đi không?”
“Đi”Anh ngước mặt đáp . Ra chương nhanh nhấ𝙩 𝙩ại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.