“Khụ…Gió lớn nhỉ?”
“Tôi muốn vào trong”
Cô chần chừ định đi như bàn tay anh vội vàng đan vào tay cô, dịu dàng nắm chặt không rời.
“Nắm tay một chút có được không?” Anh nhẹ giọng.
Không để cô từ chối Trình Dịch đã dắt cô đi vào trong. Bàn tay anh to mà ấm, ấm đến nỗi trái tim cô cũng rung theo. Anh không trở lại chỗ cũ mà cùng cô ngồi ở dãy 3. Trương Khê đương nhiên có hơi lo sợ.
Nếu bọn họ hỏi hai người là quan hệ gì cô sẽ không trả lời được…Anh thì cứ nắm chặt tay mặc cô bên cạnh thấp thỏm không yên.
“Trò chơi ăn bánh, có muốn tham gia không?”
Hứa Nam quay sang hỏi nhưng lại bắt gặp bộ dạng tay trong tay của hai người liền nheo mắt khó hiểu.
Trương Khê mặt đã ửng đỏ: “K-Không muốn”
“Thế à?” Người kia cười tỏ vẻ khinh thường.
Cái gì? Có phải lỗi do cô đâu?
Trương Khê cuối người muốn thương lượng, anh cũng hợp tác nghiêng đầu: “Cậu buông tay tôi ra trước có được không?”
“Hửm? Không muốn”
“…”
Thấy dáng vẻ ung dung của anh cô lại càng bất lực: “Chúng ta như thế này không hay đâu”
“Em ngại sao?”
Cô gật đầu thành thật: “Đúng thế”
“Không sao, thích nghi một chút sẽ không ngại nữa”
Cô không thích nghi nổi!
Không trách da mặt cô mỏng mà là mặt anh quá dày.
Cô chịu thua mặc anh làm gì thì làm nhưng chỉ hơn mười phút sau, giáo viên chủ nhiệm cũ vì muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999581/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.