Tài xế mang tên ‘Trần Ninh’ rốt cuộc phải bỏ tài liệu đến đón cô và anh về. Nhà hai người cách cũng không phải gần, về nhà họ Trương chính là quyết định sáng suốt.
Trương Khê ngắm nhìn bầu trời không sao không trăng, cảm giác buồn man mác lại vấy lên.
“Cậu ta đỡ rượu cho chị à?”
Cô khẽ “ừm” nhẹ.
“Cũng phải, chị là bảo bối của cậu ta mà”
“…Nói bậy cái gì vậy?” Cô ngại ngùng quay đi.
“Nói cho chị biết, Trình Dịch từng đến nơi chị ở trước đây”
Cô khuôn mặt khó hiểu nhìn Trần Ninh.
“Là năm đó, nghiên cứu sinh có cuộc thi ở nước ngoài, Trình Dịch cũng tham gia”
“Trùng hợp lại ở gần chỗ chị”
“Đó là bí mật của cậu ta bấy lâu nay”
Không thấy cô lên tiếng, Trần Ninh còn tưởng cô không quan tâm nhưng nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cô qua gương cậu ta lại càng chắc chắn Trương Khê vẫn có điều uẩn khúc.
“Khê Khê”
“Khê Khê”
Môi anh lắp bắp gọi.
Cô an tĩnh nhìn anh thật lâu: “Sao thế?”
“Em đừng đi”
Lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, miệng khô nhỏ giọng: “Ừm, không đi”
Anh nghe được điều muốn nghe ngoan ngoãn tựa đầu vào kính xe, giữ khoảng cách an toàn với cô.
Trần Ninh trong lúc lái xe có đôi khi liếc mắt, nhưng ngoài đôi lần nói chuyện cũng chẳng nhìn ra được cái gì lạ từ chỗ họ.
Thẩm Nguyệt cùng với Trương Bình còn chưa ngủ, ông bà hay xem phim đến tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999577/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.