Trời có hơi âm u, cái thời tiết chết tiệt chỉ khiến cô muốn chui rút trong chăn nhưng đề văn luận cô làm có vấn đề phải chỉnh sửa, Trương Khê liền mệt mỏi chuẩn bị đủ thứ để ra ngoài.
Trình Dịch vừa đáp sân bay, anh không khá hơn cô bao nhiêu nhưng vì một lí do nào đó anh không chạy về khách sạn, lại chạy đến khu nhà ở gần đó thăm dò tung tích.
Nói trời tối cũng không đúng, bởi vì bây giờ vẫn là giờ chiều nhưng hôm nay trời nhanh tối lại lác đác vài hạt mưa. Anh quấn khăn cùng với nón của chiếc áo khoác, kín đến chỉ chừa mỗi khuôn mặt còn bị khăn quàng làm che đi một nữa.
“Katy, cháu định đến trường à?” Người đàn ông ngoại quốc quan sát cô.
Katy chính là tên mọi người thường hay gọi cô, mà Khê Khê cũng chẳng thích mấy, chỉ bởi vì chữ ‘K’ trong Katy và Khê Khê đều có nên cô tuỳ ý chọn.
Cô gật đầu chán nản: “Vâng”
“Chú đưa cháu đi”
Cô đương nhiên không từ chối, chú chủ nhà thân thiện lại cực kì quan tâm cô, còn coi cô như con gái. Trình Dịch vẫn đứng đó chăm chú nhìn cô, đôi mắt có hơi nhớ nhung.
Trương Khê vừa ngồi vào ghế sau, người đàn ông cũng với lấy tay nắm cửa nhưng theo tầm quan sát Trương Khê chỉ thấy ông ngừng lại rất lâu sau đó lớn giọng:
“Ngồi im trên xe, khoá cửa lại”
Cô giật mình cúi đầu bấm nút. Người che kín mặt từ từ điều chỉnh con dao đang ở bụng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999573/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.