“Em không nhiều chuyện” Tuỳ Tuỳ ngoan ngoãn che miệng.
Thấy cô bé quá đáng yêu, cô không cưỡng lại liền nhéo đôi má kia. Không biết vì sao nhưng trong mắt cô bọn chúng có lớn đến chừng nào cũng vẫn là một đứa bé, đứa bé đáng yêu!
“Anh Trình…Có phải anh với chị ấy…”Minh Minh nghi ngờ nheo mắt.
“Gọi anh rể” Trình Dịch nghiêm túc.
“…”
Tuỳ Tuỳ đôi má ửng hồng chớp chớp mắt: “Thật sao? Anh rể…Vậy là yêu đương với chị Khê Khê sao?”
“Ừm”
“Bất ngờ hửm?”
Cô bé lại lắc đầu: “Dì Thẩm đã nói anh chị sẽ sớm yêu đương mà”
“…”
Có phải ai cũng nhìn ra tâm tư của họ không vậy?
Trình Dịch tuỳ tiện cầm khoai Minh Minh vừa nướng cắn hai miếng đã hết một củ.
“Anh ăn như vậy thật phí!”
Thằng nhóc bĩu môi: “Phải thưởng thức từng miếng chứ”
Thấy một người thì hậm hực không nói rõ, một người nhàn nhạt tiếp tục trêu chọc. Thím nhỏ của cô vừa đúng lúc đi đến, bà vui vẻ ôm lấy tay Khê Khê.
“Về rồi à?”
“Trình Dịch, mẫu cậu gửi khi trước hôm nào thì chuyển tiền được?”
Anh suy nghĩ: “Lúc nào cũng được”
“Nhưng chuyển vào số của Khê Khê, cô ấy phát bao năm mới cho mọi người”
Thím nhỏ gật đầu: “Hào phóng vậy sao?”
Lúc này thím nhỏ mới thấy bàn tay Trình Dịch không khiêm tốn đặt trên eo cô, lâu lâu lại xoa nhẹ, giống như là căng thẳng.
“…Hai người yêu đương à?”
Trương Khê ngại ngùng ậm ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999569/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.