Nói không nhìn liền không nhìn, cô che mắt muốn rời đi nhưng còn lâu mới đi được với Trình Dịch.
“Lẽ nào em không cho anh một danh phận sao?”
“…”
“Thật sự không cho?”
Trương Khê thấy anh hụt hẫng buông cô ra, còn rất lạnh lùng trở về bàn làm việc. Cô muốn giải thích nhưng trông anh lúc giận dỗi quá đỗi đáng yêu, muốn anh giận lâu hơn một chút.
Bữa tối cũng chỉ có vài món đơn sơ, bởi vì Trương Bình cùng với Thẩm Nguyệt đã ra ngoài đi ăn với mấy người bạn già, bỏ lại đám trẻ lơ ngơ.
Ăn xong, Châu Nhiễm cùng cô ngồi ở sopha, Trương Khê thì cúi đầu xem điện thoại, còn cô ấy lại chơi game. Lúc Châu Nhiễm nhìn thoáng qua đã thấy Trương Khê gõ mấy chữ rồi lại xoá, sau đó lại viết rồi lại xoá.
“…”
Khê Khê: ‘Sếp Trình, em suy nghĩ rất nhiều, thật sự không biết viết thế nào’
Dịch: ‘Em làm việc ở toà soạn’
Khê Khê: ‘Ừm sao thế?’
Dịch: ‘Lời lẽ sắc bén, nói không viết được chính là lừa người’
Một người ở phòng khách, một người ở thư phòng thì đã biết bọn họ đang nổi giận. Châu Nhiễm cũng lắc đầu ngó lơ.
Cô suy suy nghĩ nghĩ rồi lại bình luận công khai phía dưới bài anh: ‘Huhu đừng ai gọi tên tôi nữa, quyền lực trong nhà đều là anh ấy nắm @Dịch’
Dịch: ‘Hai chữ trong sạch đã nói chán rồi!’
Không lâu sau bài viết lại lên top tìm kiếm, chiếm vị trí trong bảng xếp hạng ảnh hưởng khiến ai nấy đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999555/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.