Sau khi từ khu vực tập luyện sau khu Hồ trở về phòng, tâm trạng của Thiệu Huy dường như rất vui, thể hiện rõ trên biểu cảm gương mặt. Bạn cùng phòng của anh là Dạt Trung dù muốn ngó lơ cũng không được. Dạt Trung đang nằm ở tầng trên của chiếc giường hai tầng bèn nhiều chuyện nhìn Thiệu Huy đang ngồi ở bàn học phía dưới rồi cất giọng:
- Hôm nay sao trông vui vẻ vậy? Có chuyện gì mau kể ra để anh em mừng chung coi.
Không ngờ sự vui vẻ của bản thân đã bị Dạt Trung phát hiện, vì chuyện này chưa thể nói ra nên anh vờ đáp:
- Có gì đâu, bạn nhạy cảm quá đấy.
Dạt Trung nằm trên giường tầng khẽ nhíu mày đáp:
- Đừng nhỏ mọn vậy chứ, bạn xem cả ký túc xá ai cũng ở đủ một phòng bốn người, chỉ có mỗi phòng chúng ta là có hai người thôi, nên có gì vui thì lại càng nên chia sẻ.
Thiệu Huy ngước nhìn Dạt Trung rồi ôn nhu đáp:
- Thật sự là không có gì.
Dạt Trung nở nụ cười phủ nhận lời Thiệu Huy:
- Chúng ta biết nhau 6 năm rồi, ở cùng phòng nhiều năm như vậy không lẽ tâm trạng bạn thế nào tôi lại không nhận ra. Bình thường rất hiếm khi thấy bạn cười, mà cười tủm tỉm như hôm nay thì lần đầu tôi mới thấy.
Xem ra anh bạn này tinh ý hơn anh nghĩ, Thiệu Huy lấy một quyển sách trên bàn mở ra đọc, vừa nhìn sách vừa đáp:
- Không có gì thật đó, bạn bớt đa nghi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nhu-hoa-trong-mong/3464647/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.