Cô nhìn Thiệu Huy có chút suy tư rồi nói:
- Ý bạn là tôi kiệm lời?
Thiệu Huy mỉm cười:
- Không phải sao? Tính ra bạn đến Thanh Thế đã được 4 năm, chúng ta chạm mặt nhau gần như hằng ngày nhưng chỉ nói chuyện với nhau mỗi khi cần thiết và những lúc đó cũng chỉ nói vài câu về việc học.
Nhược Vũ nghe vậy thì có chút im lặng, vài giây sau cô đáp:
- Vì chúng ta có gì để nói với nhau đâu chứ.
Thiệu Huy nhỏ nhẹ nói:
- Bạn không mở lòng, không cho phép bản thân cởi mở với mọi người thì sao có nhiều chuyện để nói cùng nhau được? Không phải chỉ với tôi, mà tôi thấy với bất cứ ai bạn cũng thu mình như vậy.
Cô có chút không vui đáp:
- Chuyện của tôi, bạn không cần bận tâm.
Cô lại lạnh lùng như thế nhưng anh vẫn kiên trì nói:
- Bạn lại như vậy, thôi được rồi. Bạn không thích thì tôi không nói nữa.
Cô nghe vậy thì tâm trạng trở nên ôn hoà hơn, cô nhìn anh nói:
- Mà sao bạn không về ký túc xá nghỉ ngơi mà lại ra đây. Vết thương của bạn vừa mới được băng bó lại nên cần để tâm một chút.
Hôm nay là lần đầu tiên anh được nghe cô nói chuyện với mình nhiều như vậy. Anh mỉm cười đáp:
- Không hiểu sao tôi có cảm giác là bạn đang ở đây nên đến thử, không ngờ gặp bạn thật.
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
- Bạn nói thật sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nhu-hoa-trong-mong/3464640/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.