Duy Vũ bất ngờ theo phản xạ thu tay về, ngại ngùng quay người đi. Tim anh đập liên hồi, cảm như như vụng trộm bị phát hiện vậy. Duy Vũ cố gắng trấn an bản thân, hít một hơi sâu sau đó quay người vờ như không liên quan gì.
Minh Nguyệt mới tỉnh giấc nên ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, sau khi ngủ một giấc dài thì tâm trạng cô bây giờ khá tốt nhưng chỉ cần nghĩ đến sẽ phải quét sân thì tâm trạng lại tụt dốc không phanh. Cô quay người thì thấy Vũ nhìn mình từ nãy đến giờ, Nguyệt bất ngờ mở to hai mắt, xấu hổ hỏi: "Cậu cậu... sao lại nhìn mình vậy?"
Vũ mím môi cố gắng tránh ánh mắt của Minh Nguyệt, anh cố trấn an bản thân đáp lại: "À, tại tôi thấy cậu ngủ nên định đánh thức... Nếu để phát hiện thì cậu sẽ bị phạt đấy."
Mặc dù câu nói không như mong đợi của Minh Nguyệt nhưng cũng đủ để làm trái tim thiếu nữ dao động, cô nắm chặt tay thầm vui mừng: Á ~ cậu ấy quan tâm mình.
Minh Nguyệt hít một hơi sâu, cố gắng lấy hết dũng khí để thả thính lần hai: "Ồ, vậy cậu đang quan tâm tôi hả" Nguyệt thầm đắc ý, cô tự tin rằng Vũ sẽ trúng thính của bản thân. Dù cậu có lạnh lùng thì cũng là con trai thôi, ít nhất phải trúng thính một lần chứ.
Vũ khựng lại, anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn Minh Nguyệt, bàn tay mới nãy còn xoay bút cũng ngừng trong chốc lát. Duy Vũ nhìn Minh Nguyệt một hồi lâu rồi ho vài tiếng: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nhu-anh-trang-sang/2794668/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.