Sau khi cúp điện thoại thì trợ lý cũng đã ngay lập tức gửi địa chỉ nhà hàng đến.
Một lúc sau, Trần Ngôn Tắc cũng gọi điện thoại đến, lẽ ra anh ta nên có mặt ở sân bay rồi, nhưng đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói chói tai: “A Dư, anh đã đặt nhà hàng rồi, buổi tiệc tối nay đều là những món em thích đấy. Xin lỗi, anh đang có chuyện cần phải xử lý nên không thể cùng em đi ăn tối được, em có thể cùng đi xem hòa nhạc với bạn bè sau khi ăn tối nhé.”
Tô Dư không có cảm giác hụt hẫng dư thừa nào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừm”, rồi nhìn đồng hồ hỏi: “Anh có chuyện gì vậy? Gấp gáp như vậy à?”
Trần Ngôn Tắc im lặng một lúc rồi mới nói: “Chỉ là chuyện công việc thôi.”
“À…ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dư gọi điện cho trợ lý riêng của Trần Ngôn Tắc, cười nói: “Alo, chị Tống Diệc đã về nước rồi phải không?”
Trợ lý riêng rõ ràng là có chút sửng sốt, cô ấy vẫn còn chưa kịp chào Tô Dư, Tô Dư đã thả một quả bom lớn xuống như vậy.
Trợ lý riêng lịch sự cười, dè dặt nói: “Tống Diệc sao?”
Tô Dư nói: “Sao thế, có chuyện gì sao? Tống Diệc cũng là đàn chị của tôi, Ngôn Tắc trước khi đi gặp cô ấy cũng đã nói cho tôi biết rồi.”
Trợ lý riêng không biết là lời mà Tô Dư nói là thật hay là giả, cô ấy cũng không dám nói những lời xúc phạm Tô Dư, cũng không dám làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481511/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.