Chương trước
Chương sau
Tô Dư hít sâu một hơi, cảm thấy lòng ngực đau đớn như không thể bình phục được.

Khóe môi cô giật giật: “Tôi không có.”

“Không có gì? Là cô chưa từng nói những lời này? Hay là cô không phải là loại con gái như vậy?”

Ngực Tô Dư phập phồng, ngón tay nắm chặt, âm thanh lớn hơn vài phần: “Đủ rồi, anh nói dối, Hoắc Nhiên, trong lòng anh không hề nghĩ như vậy!”

Hoắc Nhiên mím chặt môi mỏng, cằm hơi hơi banh ra, cười lạnh nói:” Đúng vậy, là tôi nói dối.” Ánh mắt anh chứa đầy sự tức giận: “ Bởi vì em biết rõ ràng hơn ai hết, tôi còn thích em.”

Tô Dư trố mắt, sự tức giận ban đầu bành trướng trong lồng ngực cô giống như bị ai đó đâm vào cũng dần dần dịu xuống. Môi cô khẽ run, một hạt mầm mềm mại nảy nở trong lồng ngực làm cho trái tim cô ồn ào náo động, giường như chỉ một giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi yết hầu.

Cô chậm rãi nắm chặt ngón tay, vành mắt cũng dần phiếm hồng.

Trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không lên tiếng.

Hoắc Nhiên bình đạm mở miệng trước đánh vỡ yên lặng, âm thanh không hề phập phồng, nhưng chính sự bình tĩnh như vậy mới làm người ta cảm thấy sợ hãi: “Nhưng thích không có nghĩa là muốn ở bên nhau, Tô Dư, lúc học đại học, tôi cũng chỉ làm một lần như vậy.” Nói cách khác, anh sẽ không giống như lúc đại học mặt dày quấn lấy cô, theo đuổi cô, thích và yêu cô.

Nói xong, anh liền ngồi vào ghế điều khiển, đóng cửa xe lại, đèn xe lập loè hai cái, xe chậm rãi chạy vào khu dân cư.

Tô Dư nhìn chằm chằm xe anh đi xa, đứng tại chỗ hồi lâu, lông mi run rẩy, cô lau một chút nước mắt rơi xuống, hít sâu một hơi sau đó lái xe về nhà.

Mà cô không chú ý tới đó là chiếc xe màu đen kia đã đi rồi nhưng lại quay đầu, vẫn luôn đi theo cô với một khoảng cách không gần không xa, nhìn thấy cô về đến chung cư an toàn thì mới chịu rời đi.

Bên ngoài tiểu khu nhà Hoắc Nhiên.

Bảo vệ rất nhiệt tình chào hỏi Hoắc Nhiên: “Luật sư Hoắc, người hồi nãy là bạn của anh sao?”

Hoắc Nhiên dừng xe, khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe, khẽ mỉm cười, lễ phép nói: “Đúng vậy, nếu lần sau anh nhìn thấy biển số xe đó và cô gái đó thì phiền anh để cô ấy đi vào.”

“Được, không thành vấn đề.”

Tô Dư ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, đêm nay cô mất ngủ.

Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà, lông mi chớp chớp, lắng nghe những tiếng xa loáng thoáng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có những luồng cảm xúc vô tận đang quay cuồng.

Lời nói của Hoắc Nhiên giống như bị một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt cô, vừa đau vừa ngứa, những lời nói cô nói với anh lúc chia tay, đều là lời nói trái lương tâm.

Mà ở đầu bên kia, Hoắc Nhiên cũng không ngủ được, anh nhắm mắt lại, ngón tay cuộn lại một chút, trước mắt lại hiện lên là hình ảnh vừa rồi của Tô Dư.

Anh không biết từ khi nào mình lại chú ý đến Tô Dư? Có lẽ là từ những lời người khác nói trong ký túc xá.

Sau khi vào đại học, Tô Dư chính là một vật sáng làm người khác khó lòng bỏ qua. Cô lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, thanh tích nổi bật, đa tài đa nghệ, tính cách thiện lương lại ôn nhu, quả thực là nữ thần hoàn mỹ trong lòng các chàng trai.

Hoắc Nhiên không chỉ một lần ở trên đường nghe được nam sinh khác nhắc đến Tô Dư.

“Cậu nói xem nếu tôi theo đuổi Tô Dư thì có thể theo đuổi được không?”

“Người như cậu cũng chỉ được tính là trung bình thôi, hơn nữa còn đầy người ưu tú hơn ở ngoài kia kìa, có lẽ cả cái trường này nam sinh ai cũng muốn theo đuổi Tô Dư, cho dù không phải vì diện mạo thì gia thế của cô ấy cũng đủ làm cho người ta muốn xông lên rồi, còn hơn là phấn đấu cả đời.”

Lục Du Châu đang chơi trò chơi phải ngẩng đầu lên, thò lại gần nói với Hoắc Nhiên: “Đây là người chơi Nhân Dân Tệ trong truyền thuyết đó, không thể trêu vào, không thể trêu vào.”

Hoắc Nhiên lúc ấy chỉ cười cười.

Lần đầu tiên anh thực sự chú ý đến cô, có lẽ là vào buổi nhập học. Mỗi năm trong lễ nhập học của đại học F, tân sinh viên đều tuyên thệ lời thề nhập học, Tô Dư là đại biểu học sinh, được giáo viên chọn đọc bài phát biểu trên đài.

Cô mặc một chiếc váy trắng cổ V thêu thủ công, lụa mỏng uyển chuyển nhẹ nhàng, lộ ra cổ chân trắng nõn, toàn thân tỏa ra nét yêu kiều, khuê các mà chỉ có được nuôi dưỡng tử tế mới có.

Dưới đài là những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Ánh mắt cô hơi dừng lại ở vị trí đầu tiên trên lễ đài, cũng chính là vị trí của anh, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau một cái sau đó liền chậm rãi rời đi.

Cô đứng ngay trung tâm sân khấu, đôi mắt đen láy, vừa nghiêm túc lại kiên định tuyên thệ: “Khi tôi chọn gắn bó với con đường Hiến pháp…Tuyệt đối trung thành với Hiến pháp, tuân thủ pháp luật, tận tụy phục vụ nhân dân, phụng sự Tổ quốc, đấu tranh không khoan nhượng với mọi tội phạm… ” Rõ ràng tiếng nói mềm mại lại mang theo một sự chấp nhất rõ ràng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Anh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, có chút lương bạc nghĩ, có bao nhiêu người có thể đưa nói ra lời thề chân chính thực tiễn như vậy? Chính nghĩa là gì? Tàn ác là gì? Anh không hỏi ra, cũng chẳng có ai trả lời.

Ngày hôm đó, lời tuyên thệ chỉnh tề vang vọng khắp lễ đường, làm cho những con người chuẩn mực đều nhiệt huyết sôi trào.

Lần thứ hai thấy cô, lúc đó anh đang ngáp ngắn ngáp dài, duỗi eo lười đang muốn đi vào hẻm nhỏ mua mấy cái bánh bao, trong lúc vô tình thoáng nhìn anh lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc tinh tế. Cô ngồi xổm, trên lưng đeo một bọc chăn bông và chiếu, trông rất kiên nhẫn.

Bảo vệ ở bên cạnh đi tới đi lui, duy trì trật tự.

Đây là trung tâm viện trợ cho sinh viên ngành luật, bọn họ đang giúp những người từ những nơi xa xôi đến kêu oan hoặc chống án, giúp bọn họ có những viện trợ pháp luật cơ bản nhất.

Tô Dư đang giúp bọn họ mua đồ ăn sáng, nhẹ giọng nói: “ Mọi người ăn từ từ thôi ạ. Bà ơi, vừa rồi bà gọi cháu cần cháu làm cho bà việc gì ạ?” Âm thanh của cô vừa nhẹ vừa mềm: “Bà ơi, bà đừng khóc, cháu sẽ giúp bà viết đơn khởi tố, buổi tối mọi người có chỗ ở không?”

Hoắc Nhiên cũng không biết vì điều gì mà liền đứng ở ven đường nghe một hồi lâu.

Anh nhớ rất rõ ngày hôm đó, là một sáng mùa hè gió vờn nhẹ trên những tán cây loang lổ, chỉ liếc nhìn một cái có thể bắt gặp được đôi đồng tử đen bóng trong suốt làm người khác nhớ mãi không quên

Lần thứ ba nhìn thấy cô là ở sân thể dục, anh vừa mới đá bóng xong, trên người mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, chân đang lúc có lúc không di chuyển quả bóng, mồ hôi đổ từng giọt chạy theo chân tóc rơi xuống.

Lục Du Châu kéo lấy cổ anh, đột nhiên dùng khuỷu tay đâm đâm ngực anh: “Ê, ê, ê, mau nhìn, đó không phải là tiểu công chúa sao?”

Anh từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Dư đang mặc đồ thể dục đang đứng làm động tác kéo duỗi, phần da thịt lộ bên ngoài quần áo dưới ánh mặt trời trắng đến phát sáng.

Một lát sau, cô lấy khăn lông treo trên đầu vai lau mồ hôi, sau đó lấy bình phun sương từ trong túi ra, trước tiên phun lên mặt sau đó phun lên vùng cổ và cánh tay, suy nghĩ một chút, lại phun phun trên mái tóc, tạo ra hình ảnh mồ hôi chảy ròng ròng.

Đồ vật cuối cùng cô lấy ra là di động, cô mở camera trước, khẽ mỉm cười thẹn thùng, “Tách” một tiếng, sau đó cô liền hài lòng rời đi.

Lục Du Châu không nhịn được bật cười ra tiếng.

“Ha ha ha, ký túc xá kia ai cũng nói là mỗi ngày tiểu công chúa rất thích vận động, nói cái gì mà cô ấy thích vận động, thì ra cô ấy chỉ thích chụp ảnh sau khi chạy vài vòng?”

Cười lớn tiếng như vậy đương nhiên Tô Dư cũng nghe được.

Lúc cô quay đầu lại, làn da trắng nõn đều đã đỏ lên, hai má tức giận, trong ánh mắt đen láy có hơi nước ngượng ngùng, giống như một chú mèo con gây chuyện vừa bị phát hiện nhưng vẫn không muốn nhận sai.

Hoắc Nhiên rũ mắt, lười biếng nhìn cô, khóe miệng treo nhẹ ý cười.

Sau này anh mới biết được cô muốn chụp bức ảnh đó cho dì Lâm xem, dì Lâm luôn mỗi ngày đốc thúc cô phải vận động, mà cô đến cả chạy bộ cũng lười.

Địa điểm lần thứ tư chạm mặt càng buồn cười hơn, đó là một khách sạn nhỏ.

Hoắc Nhiên đi làm việc, còn Tô Dư là đến ngoại thành tham gia một hoạt động phổ cập pháp luật do hiệp hội luật sư tổ chức ở vùng nông thôn. Lúc đó cô đã tách đoàn, lại xui xẻo bị mất ví tiền và điện thoại, hơn nữa ngoài trời còn mưa tầm tã.

Cô không có cách nào khác chỉ có thể trốn dưới mái hiên của một khách sạn nhỏ bên đường.

Ánh đèn bên trong khách sạn mờ nhạt, ái muội nên cô không dám đi vào, liền đứng ngốc ở cửa nhìn chằm chằm trời mưa bên ngoài.

Ánh đèn neon màu hồng màu xanh trong khách sạn lập lòe, trên mặt đất ướt nhẹp có vài tờ rơi quảng cáo sắc tình, những dòng chữ và hình ảnh cũng đủ làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

Bên trong khách sạn đột nhiên có tiếng bước chân hoảng loạn.

Có một cô gái đột nhiên vọt ra, đụng trúng Tô Dư, áo khoác màu đen mặc trên người cô gái rất giống Tô Dư.

Tô Dư ngẩn người, nhìn cô gái hoảng loạn chạy đi, giây tiếp theo, cô bỗng nhiên bị một cảnh sát từ trong khách sạn chế trụ cổ tay.

Cảnh sát tức giận nói: “Cuối cùng tôi cũng bắt được cô!”

Tô Dư chưa kịp phản ứng lại.

Cảnh sát nhìn về phía tay của cô.

Lúc này Tô Dư mới phát hiện, không biết từ khi nào trong tay cô cầm một đống card nhỏ, bên trên viết “Mèo con cô đơn”, “Em gái thanh thuần”, chỉ cần xem đến mấy chữ này cũng đủ làm cô thấy nóng hết cả mặt.

Cô buông lỏng tay, mấy tấm card sắc tình cũng theo đó rơi rụng trên mặt đất.

Cảnh sát giáo huấn cô: “Tuổi còn nhỏ sao lại không lo học hành? Còn phát card sắc tình?”

Tô Dư đỏ mặt nói: “ Đây không phải là của tôi, là của cô gái vừa mới chạy ra nhét vào tay tôi. Tôi là sinh viên đại học luật F, hôm nay tôi đến gần đây tham gia hoạt động, chỉ đứng ở đây để tránh mưa.

À, còn là sinh viên đại học luật F.

“Cô có thẻ sinh viên không?”

“Không mang theo.”

“À”.

Trên mặt cảnh sát rõ ràng viết - cô cứ giảo biện đi, tin được mới là lạ.

Cuối cùng cũng là Tô Dư thấy được Hoắc Nhiên.

Nhà của Hoắc Nhiên ở vùng ngoại ô này, cảnh sát biết anh là sinh viên trường đại học F, liền hỏi: “ Hoắc Nhiên, cậu biết cô ấy không?”

Hoắc Nhiên cũng không biết vì cái gì, chân mày anh khẽ nâng lên, trong mắt hiện lên ý cười, liếc tấm card trong tay cô, cố ý kéo dài âm cuối: “Đương nhiên là biết nha, à, tôi còn giúp đỡ công việc trong tay của cậu ấy nữa.”

Cảnh sát ngơ ra, trừng mắt với Tô Dư.

Tô Dư trợn mắt há mồm.

Bắt đầu từ ngày đó, Hoắc Nhiên dường như đã rõ ràng, từ lúc anh nhìn thấy cô đọc lời thề trong ngày đầu nhập học, anh liền bắt đầu muốn chiếm cô làm của riêng.

Anh bắt đầu tiếp cận cô, Lục Du Châu được mấy phen cười nắc nẻ.

Anh biết cô đi học Tennis nên cũng đăng ký đi học Tennis. Ở trên lớp, anh luôn sắp xếp để trùng hợp được cùng một tổ với cô; lúc cô làm bài tập anh luôn không chút để ý mà dựa vào ghế, ngồi xuống bên cạnh cô; cô tham gia phiên tòa giả định, đảm nhận vị trí thẩm phán, anh liền đăng ký làm luật sư phản biện, nhìn bộ dạng tức giận mà không thể nói được của cô, anh không tự chủ mà bật cười ra tiếng.

Lúc đi học, anh liền ngồi sau lưng cô, nhìn đuôi tóc của cô nhẹ nhàng đung đưa sau cần cổ trắng nõn. Anh nghe được Lâm Tiện Dư nói chuyện người lớn với cô, cô da mặt mỏng, bưng kín tai xấu hổ, nhưng đôi tai hồng thấu đã bán đứng cô.

Anh biết cô muốn đi học lái xe, anh liền đi làm trợ lý huấn luyện viên.

Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, anh đã hôn cô, âm thanh khàn khàn thỉnh cầu cô: “ Tô Dư, làm bạn gái của tôi có được không?”

Tô Dư mở to mắt, ánh mặt trời lúc ấy đặc biệt sáng, cả thành phố đã thức dậy từ lâu, dòng xe cộ nườm nượp chạy theo các lối dài.

Cô duỗi tay che lại ngực của mình.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng cô vẫn nhớ rõ ngày Hoắc Nhiên tỏ tình, khi đó cô chạy dọc suốt con đường trải dài cây xanh, cả quãng đường trái tim luôn điên cuồng nhảy lên.

Giống như có một thứ gì đó luôn ồn ào náo động muốn nhảy ra từ cổ họng cô, trái tim của cô bỗng chốc trở nên nóng bỏng, lại rất mềm mại dịu dàng. Cô chỉ muốn ở nơi không có ai sẽ thầm thì với chính mình, nhưng xoay tới xoay lui hạnh phúc vui mừng đã bao phủ lấy cô.

……

Nếu không có chia ly thì tốt rồi, nếu không có chia ly bây giờ hai người bọn họ cũng không phải xa lạ như thế, cô cũng không cần phải nhớ về những hồi ức tốt đẹp trong mộng.

Tô Dư xuống giường, bước chân trần đến kéo rèm, ánh mặt trời đã dần tắt, bụi bặm chìm nổi trong không khí. Cô vươn ngón tay ra sau đó chậm rãi thu lại. Những ngón tay nhỏ dài oánh nhuận của cô dưới ánh mặt trời lộ ra phấn quang trong suốt.

Nhưng mà, cuối cùng bọn họ vẫn gặp lại nhau.

Tô Dư an tĩnh trong chốc lát, bên ngoài dì Lâm chợt gõ cửa: “A Dư, mau dậy nào, còn đi làm nữa, nếu không sẽ không kịp ăn sáng đâu.”

“Vâng ạ.” Tô Dư đáp lời.

Sau khi Tô Dư đến văn phòng luật, Hoắc Nhiên vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh giao một đống việc cho Tô Dư.

Chạng vạng Lục Du Châu mới trở về, anh ta mới vừa thắng án tử, định hôm nay sẽ ăn mừng một bữa: “Tô Dư, hôm nay cùng nhau ăn tối luôn được không?”

Tô Dư trả lời: “Được nha.”

Hoắc Nhiên lật một tờ hồ sơ: “Việc tuyển thực tập sinh, cậu không phải là nên nói trước với tôi một tiếng hay sao?”

Lục Du Châu không so đo với Hoắc Nhiên, cười cười: “Đi thôi, hôm nay luật sư Hoắc mời khách, Tô Dư, đừng để bụng, cứ ăn uống thoải mái. Theo tôi biết, hôm nay luật sư Hoắc lại có tiền thắng án, thắng mấy bản án đều có tiền đúng không?”

Địa điểm ăn cơm là tại trung tâm thương mại cách văn phòng luật không xa.

Lục Du Châu kiến nghị: “Chúng ta đi ăn lẩu đi? Trời lạnh như vậy, vừa lúc có thể làm ấm người.”

Bọn họ nhanh chóng đến nhà hàng ở lầu 7, Lâm Tiện Dư chợt gọi điện thoại đến, vừa lúc nghe được Tô Dư đang đi ăn lẩu, cô ấy cũng ồn ào nói muốn đến cọ ăn uống.

Tô Dư ngắt điện thoại, cười hỏi: “Thêm một người nữa, mọi người không ngại chứ?”

“Không ngại.” Lục Du Châu nói.

Tô Dư chớp chớp mắt, bổ sung: “Là một thẩm phán, cô ấy tên Lâm Tiện Dư.”

Lục Du Châu đương nhiên biết Lâm Tiện Dư.

Lúc học đại học Lâm Tiện Dư chính là bạn thân của Tô Dư, mấy người bọn họ ít nhiều cũng có liên quan với nhau, nhưng sau khi Tô Dư và Hoắc Nhiên chia tay, bọn họ cũng dần dần không còn liên quan với nhau nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.