Toàn bộ biệt thự bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, không một ai dám nói lời nói nào, phảng phất còn không có người dám thở mạnh.
Trên gò má trắng nõn của Tô Thịnh nhanh chóng xuất hiện một dấu tay đỏ chói mắt, khóe miệng còn có chút máu rỉ ra. Cậu ta quay đầu đi, ánh mắt vẫn rũ xuống, mím chặt môi mỏng, hầu kết lăn lộn, nước mắt rơi xuống ở mu bàn tay, nhưng hai bàn tay vẫn chậm rãi dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, ngón tay cậu ta siết chặt lại, gân xanh nổi lên phập phồng, cuối cùng thì thiếu niên cũng phải ẩn nhẫn.
Nhưng một mực vẫn không hé răng.
Tô Trị Quốc tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, muốn giơ tay lên cho tên nhóc trước mặt một cái tát nữa nhưng bàn tay giơ trên cao mãi cũng không hạ xuống được, bàn tay ông cứ mãi run rẩy trên cao, cuối cùng vẫn là không nỡ xuống tay.
Trần Ngôn Tắc đúng lúc bước tới, ôn hòa nói: “Chú Tô, A Thịnh cũng biết sai rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Tô Trị Quốc như vừa được kê thêm bậc thang đi xuống.
Ông hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng thu tay.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm, bầu không khí quá mức an tĩnh, chỉ có Trần Ngôn Tắc vẫn điềm nhiên nói chuyện cùng Tô Trị Quốc, chủ yếu hai người họ nói chuyện về việc làm thế nào để cứu vãn danh dự của công ty, nếu cần hỗ trợ thì tập đoàn Trần thị nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Tô Trị Quốc nghe đến đây thì sắc mặt cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, đôi lông mày bắt đầu giãn ra thoải mái hơn, ông nhìn về phía Tô Dư, nói: “Trong khoảng thời gian này, con vì chuyện của Tô Thịnh mà chịu nhiều vất vả, bây giờ mọi thứ cũng ổn định, con và Ngôn Tắc hai đứa cũng nên suy nghĩ chuyện tương lai đi.”
Chiếc đũa trên tay Tô Dư vì lời nói này mà rơi xuống, cô ngơ ngẩn nâng mí mắt lên nhìn về phía Trần Ngôn Tắc.
Ánh mắt Trần Ngôn Tắc hơi tối lại, anh ta mím môi không nói gì.
Tô Trị Quốc bên này vẫn tiếp tục nói: “Con cũng không cần phải quay trở lại công ty làm việc, phòng pháp chế của công ty cha sẽ nói với phòng nhân sự thông báo tuyển thêm người, thời gian tiếp theo con nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Dư trầm mặc trong chốc lát.
Lâm Tiện Dư có chút lo lắng mà nhìn về phía cô, vừa mới chuẩn bị nói một chuyện gì đó phá vỡ không khí đáng sợ này.
Tô Dư đã nhanh hơn mở miệng, thanh âm mềm mại nhưng ánh mắt đầy sự kiên định: “Cha, vốn dĩ con cũng muốn cùng cha trao đổi về một chuyện, hơn nữa con cũng nói với bác Triệu để bác tìm tổ trưởng tổ pháp chế cho công ty rồi, cha không cần phải thông báo cho phòng nhân sự đâu.”
Tô Trị Quốc nhìn vào ánh mắt của Tô Dư, trong mắt ông đầy sự cảnh cáo, ông phảng phất biết Tô Dư muốn nói gì.
“Cha, con không có ý định kết hôn sớm.”
Tô Trị Quốc nghe đến đây thì ánh mắt liền chuyển sang thâm trầm.
Tô Dư vẫn tiếp tục nói: “Còn có chuyện này nữa, con định đi làm luật sư.”
Cô vừa dứt lời, giây tiếp theo liền nghe được Tô Trị Quốc cười lạnh, ông bực bội nói: “Làm luật sư? Cha thấy con muốn làm luật sư là giả, muốn đi theo tên tiểu tử Hoắc Nhiên kia mới là thật!”
Tô Dư mím chặt môi, không nói một lời, ánh mắt cô cũng không kiêng dè né tránh.
“Hoắc Nhiên không cha không mẹ, gia cảnh bần hàn, cho dù hiện tại đang là luật sư có chút danh tiếng nhưng cũng là liều sống liều chết kiếm tiền, sao có thể bằng Ngôn Tắc vừa đặt xuống một nét bút đã kéo theo vài trăm đơn đặt hàng tới, con rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Bình thường Ngôn Tắc đối với con không tốt sao? Tại sao đường sáng sủa con không đi, nhất định phải cắm đầu vào bụi rậm?” Tô Trị Quốc lúc nói chuyện một chút cũng chưa bận tâm đến Trần Ngôn Tắc.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Trần Ngôn Tắc ở bên cạnh nhẹ nhàng rũ ánh mắt xuống, thầm che khuất cảm xúc phức tạp trong ánh mắt.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc trong sự không vui của mọi người.
Lâm Tiện Dư cũng ngượng ngùng ở lại nhà họ Tô thêm nữa, bèn vội vàng nói cáo biệt với mọi người, Tô Trị Quốc cũng chu đáo an bài tài xế đưa cô ấy về nhà.
Đêm nay Tô Dư ngủ ở nhà cũ, cô nằm ở trên giường, chậm rãi nhìn chiếc đèn ở trên đỉnh đầu, chiếc đèn phát ra vầng sáng mờ mờ, cô nhắm mắt lại, đầu óc cũng quay theo từng vòng sáng.
Chợt có người gõ cửa.
Tô Dư bò dậy, kiểm tra áo ngủ một chút, lúc này mới đi ra mở cửa.
Trần Ngôn Tắc đang đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, anh ta rũ mắt nhìn Tô Dư.
Tô Dư tránh ra, nhường chỗ cho anh ta tiến vào.
Trong phòng có một cái sô pha nhỏ, trên sô pha còn trang trí bởi lớp ren thêu màu trắng xinh đẹp, trên sô pha bày một con thú nhồi bông to lớn, cái này cũng là Trần Ngôn Tắc tặng cho cô.
Khi đó anh ta vừa tiếp nhận một hợp đồng với công ty sản xuất đồ chơi nên đã đem mẫu thiết kế gấu bông mới nhất của công ty đó tặng cho cô làm kỉ niệm.
Trần Ngôn Tắc ngồi xuống, rũ mắt, Tô Dư không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ thấy anh ta ngồi đó mân mê con gấu bông trong tay, mãi một lúc mới bật cười: “Thời gian trôi qua quá nhanh phải không?”
“Vâng.”
“Em muốn đi làm thực tập sinh tại văn phòng luật của Hoắc Nhiên?”
“Vâng.”
Trần Ngôn Tắc nâng đôi mắt lên nhìn cô, cười nhẹ: “Em còn chưa quên được cậu ta phải không?”
Tô Dư không trả lời, thật ra chính cô cũng không biết.
Trần Ngôn Tắc vỗ lên sô pha ý bảo muốn cô cũng ngồi xuống, cô chần chờ một chút mới ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Anh ta dịu dàng sờ tóc cô, ý cười trên môi nhàn nhạt, rũ mắt nhìn xuống đỉnh đầu cô. Ngón tay thon dài của anh ta từ từ đi xuống, chế trụ bả vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái trước mặt.
Tô Dư thấy anh ta ôm mình thì thân thể liền trở nên cứng đờ, cô cố gắng nghiêng người thoát ra khỏi vòng tay ấy, chỉ có thể hít sâu: “Ngôn Tắc, chúng ta lúc trước đã nói rõ chuyện này, chúng ta tạm thời vì để qua mắt gia đình nên mới không phản bác tin đồn về lễ đính hôn…… Em biết cho đến giờ anh vẫn chưa quên được học tỷ, cũng vẫn luôn giống một người anh trai chiếu cố em, giúp đỡ cha em, thật lòng em rất cảm ơn anh…Nhưng mà……”
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Trần Ngôn Tắc đánh gãy, đôi mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô: “Em muốn cảm ơn anh như thế nào?”
Tô Dư ngẩn ra một chút.
Anh ta hỏi: “Có phải nếu anh đưa ra yêu cầu gì, em cũng đều đáp ứng phải không? Anh chỉ muốn em đừng tới gần Hoắc Nhiên, cũng không đi làm luật sư……” Ánh mắt người con trai trước mắt rất bình tĩnh, không mang theo cảm giác áp bách, thực bình thản, ngữ khí cũng không nhanh không chậm, còn mang theo chút cảm giác kiên định.
Tô Dư mím chặt môi, một câu cũng nói không nên lời.
Trần Ngôn Tắc lúc này trong lòng lại tràn đầy thấp thỏm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, chờ mãi không thấy cô trả lời, anh ta chỉ có thể thở dài một hơi, thanh âm trầm thấp nói: “Anh không muốn ép em, cũng không muốn làm em khó xử.”
Anh ta đứng lên, đưa lưng về phía Tô Dư rồi đi ra ngoài.
Tô Dư không biết vì sao mọi thứ lại biến thành như vậy, năm đó, cô và Trần Ngôn Tắc rõ ràng đã nói về vấn đề đính hôn, bởi vì rõ ràng giữa hai người chỉ là tình cảm anh em, anh ta vẫn luôn chờ đợi học tỷ, còn cô chỉ muốn ứng phó với cha mình.
“Anh không đợi chị Tống Diệc sao?” Cô hỏi.
Bước chân của Trần Ngôn Tắc đột ngột dừng lại, một lúc lâu sau anh ta mới từ từ quay đầu, lông mày khẽ nhíu lại, lần đầu tiên sau nhiều năm anh ta thất thố mất đi sự ôn hòa thường thấy: “Không đợi nữa.”
Tô Dư ngơ ngẩn nhìn anh ta, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống bao phủ lấy người con trai ấy nhưng hình như bao quanh anh ta lại là một màn sương giá lạnh.
Không biết ngoài cửa sổ có cái gì rơi xuống làm kinh động đến đám chim chóc, chúng hốt hoảng bay khắp nơi trốn tránh.
Mấy ngày sau, vụ án của Lưu Mộc Dương rốt cuộc cũng kết thúc điều tra, Lưu Mộc Dương bị khởi tố về tội giết người, quá trình gây án cũng đã được dựng lại để điều tra.
Tần Dự gọi điện thoại cho Tô Dư, nói sơ qua về việc này nhưng anh ta cũng yêu cầu Tô Dư trước hết không cần công bố chi tiết trên mạng, cũng không cần phát biểu hay tranh luận gì để tránh dẫn dắt dư luận.
Tô Dư tất nhiên cũng sẽ không làm như vậy, mặc dù Tô Thịnh hiện tại vẫn bị các tài khoản trên mạng mắng đến to đầu nhưng đây là vấn đề pháp luật không thể tùy tiện nói ra.
Cô đáp ứng xong liền cúp điện thoại.
Lúc này trong phòng khách Tô Thịnh đang ngồi xem tin tức.
“Giảng viên đại học B bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết hại nữ sinh Tạ Tuế Tinh đã bị viện kiểm sát nhân dân thành phố B phê chuẩn lệnh bắt khẩn cấp, được biết giảng viên này đã nhiều lần có hành vi quấy rối và xâm hại nhiều nữ sinh viên, từ đó đặt ra dấu hỏi lớn cho vấn đề đạo đức của giảng viên trong thời buổi hiện nay và vấn đề bảo vệ phụ nữ tại thành phố B trong thời gian tiếp theo.”
Cậu ta liếc thấy Tô Dư đang đến gần, liền nhanh chóng ấn điều khiển từ xa tắt TV, cầm lấy chiếc iPad để trên bàn, giả vờ như đang chơi trò chơi.
Tô Dư thấy như vậy chỉ cười một chút, nói: “Lưu Mộc Dương đã bị bắt tham gia việc dựng lại hiện trường.”
Tô Thịnh nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, nhưng đốt ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch lúc này lại bán đứng cậu ta. Trầm mặc sau một lúc lâu, cậu ta mới nói: “Chị này, có phải em đã làm sai hay không?”
“Em đúng là đã làm sai, nhưng cũng may chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng.”
Cô đứng hồi lâu, sau đó mới mỉm cười trấn an Tô Thịnh: “A Thịnh, em bây giờ còn trẻ, đây cũng chỉ là cửa ải khó khăn nhỏ trong cuộc đời của em thôi. Em nhớ không, hai năm trước khi chị thôi việc tại viện kiểm sát em đã nói với chị cái gì?”
—— lạc đường, cũng chỉ là bắt đầu khám phá thêm một con đường mới.
Chỉ cần cuối cùng có thể đi tới đích thì tất cả đều ổn.
Cô âm trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài kia nhiệt độ không khí rất thấp, không gian chỉ một màu u ám, cành cây trơ trụi lộ ra hơi thở lạnh lẽo của mùa đông, nhưng sương mù dày đặc trong lòng cô lúc này lại dường như đang chậm rãi tản ra, có lẽ cô đã biết mình muốn gì rồi.
Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện trải qua như thế, đến cuối cùng vẫn là Hoắc Nhiên với đôi môi mỏng mím chặt cùng gương mặt anh tuấn thật lâu mãi không tiêu tan.
Thứ hai, Tô Dư chính thức đi làm ở văn phòng luật sư.
Không biết Trần Ngôn Tắc cùng Tô Trị Quốc đã nói gì đó, nhưng bây giờ Tô Trị Quốc cũng không hề quản việc Tô Dư muốn đi làm luật sư nữa.
Tô Dư sớm đã rời giường, cô vừa đi xuống lầu liền thấy người đang ngồi ở trên bàn ăn là Trần Ngôn Tắc.
Trần Ngôn Tắc muốn đưa cô đi làm nhưng cô liền muốn cự tuyệt.
Trần Ngôn Tắc thu tất cả phản ứng của cô vào mắt, anh ta mỉm cười nói: “A Dư, để anh đưa em đi đi, không phải lấy thân phận bạn trai đâu, chẳng lẽ anh không phải là anh trai lớn lên cùng em sao?” Anh ta rõ ràng chưa nói gì quá phận, nhưng lời vừa nói ra lại mang đầy áp lực.
Tô Dư nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, mãi mới đành đồng ý.
Nửa giờ sau, xe của Trần Ngôn Tắc chạy băng băng trên đường dừng lại trước cửa của văn phòng luật sư, Tô Dư cởi bỏ đai an toàn, từ ghế điều khiển phụ bước xuống, vòng qua đầu xe đi về phía cửa văn phòng.
Trần Ngôn Tắc ngồi trên xe gọi với theo cô.
Cô liền quay đầu lại.
Anh ta đáp khuỷu tay ở trên cửa sổ xe, ôn hòa mà nhìn cô, bảo cô tới gần anh ta một chút. Cô nghe lời liền đi qua, bỗng anh ta đột ngột rướn người lên, đặt tay lên cổ cô nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.
Đồng tử của Tô Dư lập tức trở nên phóng đại, hiển nhiên cô đã bị hành động của anh ta dọa sợ.
Trần Ngôn Tắc chỉ dịu dàng hôn lên trán của cô một cái, tạm dừng vài giây, anh ta mới quyến luyến rời đi. Anh ta mở miệng, thanh âm khàn khàn lãnh đạm: “A Dư, anh không muốn phải chờ đợi.”
Tô Dư chỉ biết mở to mắt nhìn anh ta.
Cùng lúc này tại tầng bảy, một thân ảnh cao lớn đứng sau cửa sổ sát đất đang chứng kiến toàn bộ câu chuyện, anh mím chặt môi nhìn hai người đang ân ái dưới kia, khuôn mặt không chút biểu cả nhưng trong đáy mắt lại lộ ra ý lạnh thấu xương.
Lục Du Châu lười biếng dựa vào ghế sô pha phía sau Hoắc Nhiên, chỉ biếng nhác mà buông lời trêu ghẹo người phía trước: “Hôm nay tiểu công chúa muốn đi làm, trên người của cậu đây là bộ tây trang mới vừa mua sao? Không tồi không tồi, tên thẳng nam này cuối cùng cũng hiểu được việc phải trau chuốt bản thân rồi.” Anh ta nhìn Hoắc Nhiên từ trên xuống dưới, tiếp tục nói: “Bất quá cũng bình thường, lúc ở đại học khi cậu cùng tiểu công chúa yêu đương cũng như thế này. Thứ làm tôi ấn tượng nhất chính là chiếc xe đạp việt dã một yên mà cậu yêu thích nhất, vậy mà cậu nhất nhất phải mua cho nó một cái yên sau màu hồng phấn, chỉ sợ người khác không biết cậu phải dùng nó đèo bạn gái.”
Hoắc Nhiên xoay người, khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt chậm rì rì mà dừng ở trên người Lục Du Châu: “Vậy sao?”
Anh chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, nhàn nhạt nhắc nhở Lục Du Châu: “Vừa rồi hình như dưới kia mới thông báo cậu có khách hàng tới tìm, chắc sắp tới phải đi xa nhỉ?”
Lục Du Châu cảm thán người này đúng thật là, thế là anh ta đành phải biểu diễn một màn cá chép lộn mình, từ trên sô pha đứng lên, đem tư liệu trong tay đặt ở trên mặt bàn, nhíu mày: “Tôi không đi công tác!”
Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Vậy cậu nhanh chóng đi làm thủ tục từ chức đi, để văn phòng đi tuyển người khác.”
Lục Du Châu thức thời nịnh nọt, nhặt tư liệu lên, thổi thổi một chút: “Haizz, tôi chỉ nói chơi thôi, kiếm tiền quan trọng, kiếm tiền quan trọng.”
Sau khi Lục Du Châu rời đi không lâu, Hoắc Nhiên thất thần ngồi dựa vào ghế, ánh mắt anh nhìn về phía cửa sổ sát đất, hình ảnh mới diễn ra kia lại hiện ra trong đầu anh. Anh không biết những việc như việc ở nơi anh không thể nhìn thấy nó có thường xuyên diễn ra không, chỉ là như vậy hay là còn hơn thế.”
Ngón tay anh vô thức nắm chặt, sau đó lại dần dần giãn ra, lông mày vẫn nhíu lại, nỗi khó chịu trong lòng vẫn không vứt đi được.
Anh đứng lên, chung quy vẫn không nhịn xuống nổi, một chân đá vào ghế, bánh xe lăn lộn, ghế dựa đụng phải bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Bỗng nhiên ngoài cửa văn phòng truyền đến thanh âm Lục Du Châu: “Tô Dư, cậu tới báo danh sao?”
Lục Du Châu về phía trước bàn lễ tân giới thiệu Tô Dư cho mọi người: “Đây là thực tập sinh mới của văn phòng chúng ta, người này sẽ đi theo luật sư Hoắc để học tập, gọi là Tô Dư.”
Anh ta cố ý không nói chuyện trước kia Tô Dư từng làm ở viện kiểm sát.
Tô Dư cong môi cười cười: “Chào mọi người, tôi tên là Tô Dư.”
Mọi người trong văn phòng hàn huyên trong chốc lát, Lục Du Châu liền mang theo Tô Dư đi làm quen với văn phòng luật sư: “Nơi này là phòng trà nước, cậu muốn uống cái gì thì có thể yêu cầu tại bàn này, đương nhiên là phải tự thanh toán, đây là máy in của văn phòng, dùng như máy in bình thường thôi, chắc cậu biết sử dụng chứ?”
Xong xuôi mọi thứ, Lục Du Châu mở cửa văn phòng của Hoắc Nhiên, giới thiệu với Tô Dư: “Đây là văn phòng của A Nhiên, dù sao cậu cũng là trợ lý của cậu ta nên có gì thì cậu nghe theo cậu ta là được rồi, đợi một chút nữa tôi sẽ kê cho cậu một chiếc bàn ở đây.”
Tô Dư đi theo Lục Du Châu vào phòng, còn chưa vào cửa đã bắt gặp Hoắc Nhiên muốn đi ra ngoài.
Tay của anh đang cầm một chiếc áo khoác màu đen, anh đứng ở trước mặt cô.
Tô Dư nhìn về phía anh, Hoắc Nhiên khẽ nhúc nhích hầu kết, từ từ hướng lên trên, là khuôn mặt sắc cạnh đường cong góc mặt rõ ràng, môi mỏng mím chặt cùng chiếc mũi thẳng tắp. Khách quan mà nói vẫn là khuôn mặt mê hoặc chúng sinh năm đó.
Anh cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, phảng phất như cô chỉ là một người xa lạ, sau đó anh bước vòng qua cô muốn đi ra ngoài.
Lục Du Châu sửng sốt một chút, kéo kéo khóe miệng, kêu người đang muốn rời đi kia: “A Nhiên.”
Cái gì mà tùy tiện an bài? Lục Du Châu nhíu mày, mọi thứ không phải đã sớm an bài sao? A Nhiên đây là làm sao nữa vậy?
Tô Dư mím môi không nói gì.
Hoắc Nhiên không ở đây, Tô Dư cũng không có chuyện gì để làm, Lục Du Châu sợ cô nhàm chán, cũng nhiệt tình dẫn theo cô cùng đi gặp khách hàng.
Lục Du Châu dạo này đang nhận mấy vụ giải quyết ly hôn, một mình anh ta buổi sáng nay đã phải gặp hai đương sự.
Một đương sự là nữ phú thương, môi đỏ rực lửa, mỹ mạo xinh đẹp, lúm đồng tiền như hoa. Cô ta ngồi xuống, phía sau còn có vệ sĩ cao to đứng bảo vệ.
“Luật sư Lục.” Cô ta dùng ngón tay trắng nõn chống cằm.
Lục Du Châu lười nhác dựa vào trên sô pha: “Hứa tiểu thư, đây là thực tập sinh của tôi, Tô Dư.”
Đối phương căn bản không thèm để ý đến Tô Dư, ánh mắt yêu kiều nhìn qua Lục Du Châu trong chốc lát, không để tâm mà nói: “Tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.” Sau đó, cô ta quơ nhẹ móng tay trước mặt họ, làm nổi bật chiếc vòng tay đính đầy đá quý màu hồng sáng loáng.
Cô ta đem điện thoại đẩy về phía Lục Du Châu cùng Tô Dư: “Tôi muốn ly hôn, luật sư Lục hãy xem cái này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]