Toàn bộ biệt thự bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, không một ai dám nói lời nói nào, phảng phất còn không có người dám thở mạnh.
Trên gò má trắng nõn của Tô Thịnh nhanh chóng xuất hiện một dấu tay đỏ chói mắt, khóe miệng còn có chút máu rỉ ra. Cậu ta quay đầu đi, ánh mắt vẫn rũ xuống, mím chặt môi mỏng, hầu kết lăn lộn, nước mắt rơi xuống ở mu bàn tay, nhưng hai bàn tay vẫn chậm rãi dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, ngón tay cậu ta siết chặt lại, gân xanh nổi lên phập phồng, cuối cùng thì thiếu niên cũng phải ẩn nhẫn.
Nhưng một mực vẫn không hé răng.
Tô Trị Quốc tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, muốn giơ tay lên cho tên nhóc trước mặt một cái tát nữa nhưng bàn tay giơ trên cao mãi cũng không hạ xuống được, bàn tay ông cứ mãi run rẩy trên cao, cuối cùng vẫn là không nỡ xuống tay.
Trần Ngôn Tắc đúng lúc bước tới, ôn hòa nói: “Chú Tô, A Thịnh cũng biết sai rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Tô Trị Quốc như vừa được kê thêm bậc thang đi xuống.
Ông hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng thu tay.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm, bầu không khí quá mức an tĩnh, chỉ có Trần Ngôn Tắc vẫn điềm nhiên nói chuyện cùng Tô Trị Quốc, chủ yếu hai người họ nói chuyện về việc làm thế nào để cứu vãn danh dự của công ty, nếu cần hỗ trợ thì tập đoàn Trần thị nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Tô Trị Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481507/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.