Tô Dư lái xe cẩn thận, tốc độ điều khiển rất chậm, căng thẳng lắng nghe mệnh lệnh của Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên bỗng nhiên lại nói: “Phanh xe.”
Tô Dư đang căng thẳng, đột nhiên không kịp phản ứng, cô ngơ ngác nhấn ga lao thẳng vào chướng ngại vật trước mặt.
Thấy sắp đâm phải chướng ngại vật phía trước, Hoắc Nhiên đột nhiên đạp phanh.
Tô Dư chưa kịp hoàn hồn, chân không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên.
Cô lo sợ bất an, cho rằng Hoắc Nhiên muốn chửi ầm lên, nhưng Hoắc Nhiên bỗng cúi người, nắm lấy mắt cá chân cô, nhéo vào xương cốt mảnh khảnh của cô, đặt chân cô lên chỗ đạp phanh.
Anh ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp như tiếng nhạc êm dịu: “Cậu nên cảm nhận phanh nhiều hơn, sau này nhớ đạp lên.”
Tô Dư ngơ ngẩn nhìn anh dịu dàng khác hẳn ngày thường.
Một lúc lâu sau, cô bỗng phản ứng lại, bọn họ như thế này là thân mật quá mức.
Nhiệt độ nóng như thiêu như đốt ở lòng bàn tay anh truyền từ dây thần kinh truyền tới da đầu cô, khiến cô phản xạ có điều kiện muốn đá anh một cái.
Nhưng ngón tay thon dài của anh càng lúc càng siết chặt, phần da thịt kia giống như một khối ngọc hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng óng ánh, mơ hồ có thể nhìn thấy cả những mạch máu nhỏ.
“Cậu mau buông ra!”
Gương mặt Tô Dư lúc này đã đỏ ửng, cô cắn môi dưới: “Tôi biết phanh xe thế nào! Tôi sẽ nhớ kỹ phanh xe! Cậu mau buông tay!”
Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481501/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.