Một lời nói làm dấy lên ngàn con sóng.
Tô Đồng quay người toan bước đi lập tức dừng lại, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cô Đồng.
Cô Đồng…
Gương mặt này sao trông quen quá.
Đầu cô bỗng đau như búa bổ, tựa như có vô số cây kim nhỏ không ngừng đâm vào.
Cô ôm đầu, cơ thể mất đi điểm tựa từ từ khuỵu xuống, Thi Lâm giật mình hoảng hốt: “Đồng Đồng! Em sao vậy? Anh lập tức đưa em ra khỏi đây, tới gặp bác sỹ…”
“Không! Em không đi!” Tô Đồng đẩy anh ra, trán cô ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn nghiến răng gắng gượng, cô cố gắng nhớ lại mọi việc một năm trước, nhớ lại những cảnh tượng mà cô không phân biệt rõ là hoang tưởng hay hiện thực.
Mơ và hiện thực cứ đan xen vào nhau.
Trong đầu cô giống như đang chiếu một bộ phim dài, vô số hình ảnh lướt qua, nhanh tới mức cô không tài nào nắm bắt được.
Phóng viên ghé tai thì thầm to nhỏ…
“Cái gì? Con trai nhà họ Chu là do An Hân Du cướp về?”
“Sao lại có người đàn bà độc ác tới vậy chứ?”
“Màn kịch đảo ngược hay nhất năm nay!”
Cô Đồng khóc sướt mướt, bộ dạng một phụ nữ cao tuổi yếu đuối: “Chu tiên sinh, các phóng viên, An Hân Du bề ngoài là đuổi việc tôi nhưng trên thực tế là dùng tiền để mua tính mạng của tôi, hơn một tháng nay, hàng ngày tôi phải trốn chui trốn lủi, ân hận về tội nghiệt khi xưa, nếu như không phải vì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282664/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.