Cô giật choàng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, tóc mái đen nhánh đã ướt đẫm mồ hôi.
“Đồng Đồng?” Thi Lâm nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức chạy tới.
Anh đẩy cửa bước vào thì thấy Tô Đồng đang co ro, run rẩy dưới chân giường, hai tay cô ôm chặt lấy đầu, vùi đầu giữa hai đầu gối, dường như đang bị kích động mạnh, anh đã quá quen với việc này, liền vội vã vỗ về an ủi: “Không sao rồi, anh ở đây…”
Tô Đồng bất ngờ túm lấy cổ áo anh: “Không phải hoang tưởng, là thật!”
“…” Thi Lâm ngừng thở một lát.
“Mọi người đều nói em bị tâm thần, cảnh tượng em nhìn thấy là giả, em bị sảy thai trong vụ tai nạn, nhưng em nằm mơ thấy, em mơ thấy đêm đó con em bị người ta bế đi, Thi Lâm, anh hãy tin em một lần có được không? Lần này em thực sự không hoang tưởng, đứa bé đó…” Tô Đồng sững người, muốn nói rất giống Duệ Duệ, nhưng đang định nói lại thôi!
Thi Lâm thoáng nhìn đi chỗ khác: “Được rồi, chắc do hôm nay em làm bị thương đứa bé kia, trong lòng bất an, đừng nghĩ ngợi nhiều, đứa bé đã không sao rồi, em không cần phải tự trách mình…”
Đầu Tô Đồng nặng trịch.
Cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
- --
Một tuần sau đó, An Hân Du cảm nhận rõ ràng sự thay đổi thái độ của Chu Cận Viễn.
Anh gần như không nghe điện thoại của cô, cho dù có nghe cũng chỉ nói vài câu, dẫu có trông Duệ Duệ anh cũng muốn tránh mặt mình.
Sáng sớm.
Chu Cận Viện ở lại bệnh viện chăm Duệ Duệ.
Duệ Duệ còn nhỏ, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mày khẽ nhíu lại, không biết là do không quen với nơi này hay khó chịu ở đâu. Anh thay cho bé một bộ đồ khác, sạch sẽ, thoáng mát.
Duệ Duệ không giống với những đứa trẻ bình thường, từ nhỏ bé đã rất yếu, trừ lúc mới sinh, hiện nay bé đều rắt lặng lẽ không thích khóc lóc.
Chu Cận Viễn bỗng vô cùng áy náy và ân hận.
Không biết vì lí do gì, Chu Cận Viễn mặc dù gần gũi với Duệ Duệ nhưng không quá thân mật, sau khi làm cha, anh thường xuyên nhìn thấy bên đường có ba mẹ ôm con, hôn lên trán chúng, vuốt ve má chúng, dịu dàng gọi chúng là con yêu.
Anh không làm được, anh có cảm giác không quen.
Không phải anh không nhìn thấy mỗi khi anh về nhà, Duệ Duệ sẽ ôm chặt lấy cổ anh không buông tay, ánh mắt chất chứa mong chờ thơ ngây, muốn được chơi đùa cùng anh nhiều hơn, nhưng anh không hề đi chậm lại vì Duệ Duệ.
Nghĩ tới đây, anh dịu dàng nhấc bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Duệ Duệ đặt lên cạnh môi, thì thầm: “Con yêu, con yên tâm, ba đã sai một lần, sau này sẽ không phạm sai lầm nữa, đợi con khỏe hẳn, ba sẽ dẫn con đi tìm mẹ có được không?”
“Con vẫn chưa biết nói, đừng lo, ba sẽ dạy con, sau này ba sẽ không tăng ca nữa, sẽ cố dành thời gian để chơi với con, để tiếng con gọi đầu tiên là mẹ, người mẹ thực sự thuộc về con.”
Ngón tay có phần thô ráp của anh chà nhẹ lên mu bàn tay nhỏ bé của con: “Ba sẽ dẫn con đi đánh bóng, dạy con cưỡi ngựa, cho con chơi những trò chơi thú vị nhất thế giới, trải nghiệm mọi điều mà một đứa bé nên trải nghiệm…”
Là do lúc trước anh tin lời gièm pha.
Cũng là do anh nghe lời nói từ một phía.
Không sao.
Anh sẽ bù đắp mọi chuyện.
Mắt anh bỗng cay sè, anh thừa nhận anh là một người cha thiếu trách nhiệm, cũng là một người chồng thiếu trách nhiệm, trước đây anh cũng không suy nghĩ về những việc này. Nếu như Tô Đồng biết, những hoang tưởng của cô lúc trước đều là sự thật, cô ấy thực sự đã sinh một đứa con trai còn sống…
Chắc sẽ vui lắm?
“Cận Viễn.” Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, An Hân Du mặc một chiếc đầm dài màu trắng, đôi môi đỏ thắm mấp máy: “Tại sao anh không nghe điện thoại của em, không chịu gặp em? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Anh đừng thờ ơ với em như vậy có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]