Chu Cận Viễn định nói rằng Duệ Duệ là con của cô!
Tuy nhiên anh không dám chắc hiện nay cô có thể chịu đựng được hay không, hoặc có lẽ là, anh muốn đợi một cơ hội khác rồi mới nói với cô!
Chu Cận Viễn không nói thêm nữa, Tô Đồng nhặt chiếc ô rơi trên mặt đất lên, quay người bước đi, trước khi đi, nghĩ tới anh đang bị sốt cao liền bổ sung thêm một câu: “Anh bị sốt rồi, sau này đừng đợi ở dưới lầu nhà tôi nữa, Thi Lâm nhìn thấy sẽ không vui!”
Thi Lâm, Thi Lâm…
Rõ ràng sớm đã biết họ sống chung với nhau nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, anh vẫn thấy rất chói tai.
“Nếu như anh và An Hân Du kết hôn, em có tới không?” Khi cô bước đi, đột nhiên Chu Cận Viễn hỏi một câu.
Tô Đồng sững sờ, trái tim thắt lại, cảm giác máu toàn thân đang dần lạnh đi, “Chu Cận Viễn, tình yêu của anh dành cho An Hân Du sâu đậm nhường nào? Khiến anh không ngại dùng khổ nhục kế ép tôi tham gia hôn lễ của các người, ngày kết hôn các người còn chuẩn bị tiết mục gì? Sỉ nhục tôi sao?”
Chồng cũ kết hôn, mời vợ cũ?
Tô Đồng tự nhận thấy cô không rộng lượng tới vậy.
“Trong lòng em anh không đáng tin cậy tới vậy sao? Nếu như anh muốn sỉ nhục em có cần phải đợi tới hôn lễ không?” Chu Cận Viễn nói: “Lúc em vô tình tông bị thương Duệ Duệ anh đã có thể làm to chuyện rồi! Tô Đồng, anh chân thành mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282615/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.