Thời gian thấm thoắt trôi đi.
Cuộc sống của Chu Cận Viễn lại quay trở về với quỹ đạo.
An Hân Du cùng con cũng ra viện, dọn tới căn biệt thư từng là tổ ấm hôn nhân của anh và Tô Đồng.
Nhưng ngày anh về nhà… càng ngày càng ít đi.
Không biết tại sao anh luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
Cảm giác này mỗi lúc một mãnh liệt từ sau khi Tô Đồng qua đời và An Hân Du dọn về nhà họ Chu.
Buổi tối, anh cùng mấy người bạn uống rượu ở club.
Khi về nhà, An Hân Du vội vàng tươi cưới ra đón, đôi tay mềm mại ôm chặt cánh tay anh:
“Cận Viễn, anh về rồi đấy à?”
Hôm nay cô đặc biệt xịt nước hoa, mặc một chiếc đầm trễ cổ, mái tóc dài đen nhánh buông sau vai tôn làn da trắng ngần càng thêm mịn màng, men theo chiếc cằm thon gọn là đường nét xinh đẹp của cổ, kéo xuống bờ ngực đầy đặn mặn mà…
Cô cố ý dùng ngực cọ sát vào cánh tay anh.
Chu Cần Viễn uống quá chén nhưng tâm tư không hề xao động.
Anh gạt An Hân Du ra:
“Anh hơi mệt, đi tắm trước đây, em cũng nghỉ sớm đi.”
Móng tay An Hân Du gần như cắm vào lòng bàn tay.
Anh không đưa mắt nhìn cô!
“Em mặc chiếc đầm này có đẹp không?” Cô mặc kệ vẫn kề sát lưng anh, ôm chặt lấy anh, cằm kề lên hõm vai anh miết qua miết lại:
“Cận Viễn, cơ thể em đã hồi phục, hơn nữa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282599/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.