Cô bị dẫn vào phòng phẫu thuật.
“Bà Chu, hãy cởi quần, dạng hai chân ra, chúng tôi chuẩn bị làm phẫu thuật!”
Bác sỹ đeo khẩu trang nhìn cô, đứng bên mép giường, vẻ mặt thờ ơ nhìn cô chằm chặp.
Lời nhắc nhở này giống như sét đánh trúng linh hồn cô.
Cô thẫn thờ mở to mắt, vội vã nhảy xuống khỏi giường, hốt hoảng bất an lùi lại sau:
“Các người đừng lại gần, tôi không muốn phá thai, là Chu Cận Viễn ép tôi vào đây, các người thế này là phạm tội…”
“Bà Chu, xin đừng làm khó chúng tôi.”
Bác sỹ cũng rất khó xử:
“Đây là mệnh lệnh của Chu tiên sinh, chúng tôi không thể làm trái.”
“Không!”
Tô Đồng lo lắng, cô giống như một con diều đứt dây, bay ra khỏi cửa sổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng cô ngập tràn bi thương nhưng sắc mặt vẫn kiên quyết bất chấp tất cả:
“Các người là bác sỹ chứ không phải đao phủ, nếu cứ nhất định ép tôi phá thai, tôi thà nhảy từ đây xuống chết cả mẹ lẫn con còn hơn hai mẹ con âm dương cách biệt!”
Bác sỹ có chút đắn đo…
- --
Mười lăm phút sau, Tô Đồng rời khỏi phòng phẫu thuật.
Chu Cận Viễn và An Hân Du ngồi trên ghế dọc hành lang, thấy cô sắc mặt nhợt nhạt bước ra, anh thờ ơ đưa đơn ly hôn cho cô, hoàn toàn không để tâm tới vẻ suy yếu và khó xử của cô.
“Hân Du có thai rồi, tôi muốn cho cô ấy một danh phận, ký vào đây, tôi sẽ để ba cô bình an trở về.”
Lúc này Tô Đồng vô cùng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/116744/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.