Trước khi Châu Châu thay ca đã nhận điện thoại của mẹ cô – bà Châu.
Đầu kia điện thoại, chủ đề của bà Châu không gì khác ngoài việc đi xem mắt.
“Mẹ.” Châu Châu dùng ngón tay cái cạy cạy vụn gỗ ở góc bàn, “Con dạo này nhiều việc lắm, chuyện xem mắt… để nói sau đi ạ.”
“Haz, Châu Châu, không phải mẹ giục con, con phải biết con gái sau 25 tuổi thì…”
Châu Châu nâng giọng ngắt lời bà: “Mẹ, con phải đi làm đây, không nói nữa nhé.”
“Vậy tự con xem xét mà làm.” Bà Châu đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Con gái bà bà rõ chứ, khi còn bé là đứa trẻ cởi mở nhường nào, trưởng thành lại thành ra thế này, bà có thể không sốt ruột sao?
Châu Châu bỏ di động vào túi áo, ngẩn ngơ nhìn bản thân trong gương.
Cô đúng là không thích giao tiếp với người khác, nội tâm không tự chủ mà hốt hoảng.
Lời mình nói người khác còn nghe không hiểu, vậy vì sao còn muốn nói ra đây?
Tự mình nói chuyện cũng tốt mà không phải sao?
…
Trầm mặc ít nói là ấn tượng đầu tiên mà Châu Châu để lại cho người khác, sau khi thân quen thì sẽ phát hiện… Đâu chỉ không thích nói chuyện, ngay cả biểu cảm của Châu Châu cũng rất ít.
Nhưng Châu Châu lại là cô gái rất tốt, làm việc luôn lặng lẽ làm tốt nhất, trước giờ không hay nói lời vô ích, tuy rằng cô không thích giao tiếp với người khác nhưng lại thích hợp làm người lắng nghe.
Tục xưng, người tốt bụng.
Lại thêm một tính từ, người tốt bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngui-thay-huong-thom/1771215/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.