Mộc Diễm Tinh ngồi xuống, trước mặt là bàn đồ ăn lớn đầy đủ, đạt tiêu chuẩn một bữa ăn dành cho quý tộc. Đã ăn uống no say nhưng cô lại không thấy bóng dáng anh đâu, cái người lạnh lùng nào đó... Diễm Tinh vì vậy mà có chút vui mừng khi không có sự hiện diện của anh. 
Cô vừa đứng dậy thì dì Tình cũng theo sau mà vung tay dẫn đường. 
"Phu nhân." 
" Ấy dì, không cần phải vậy đâu ạ. Chẳng lẽ con còn không thể đi lên phòng được sao? Sẽ không lạc mà!" 
" Được...Vậy tôi đi làm việc thưa phu nhân." 
" Vâng! Không cần để ý đến con đâu ạ." 
Vậy là đã lạc đường chưa? 
Rồi nha! 
Tại sao lại lạc rồi? Tại sao mỗi phòng lại giống nhau? Tại sao lại rộng vậy? Tại sao tầng này lại lớn thế này? Tại sao hành lang lại dài vậy? Tại sao lại không gặp được người giúp việc nào? Tại sao lúc cần lại không có ai? Tại sao mình lại không cầm điện thoại?Tại sao...? Tại sao...? 
" Đúng không? Chắc là đây rồi!" Mở ra liền phát hiện căn bản không phải phòng cô đang tìm. Cô bắt đầu lùi bước mà đóng lại . 
" Vậy thì kế bên?" Mộc Diễm Tinh tiến đến đứng trước phòng kế. 
" Chắc là nó!" 
" Cạch!" 
Không phải! Cô lại quay người rời khỏi. Được rồi, tiếp theo không thể nào sai được " quá tam ba bận". 
Không thể nào như thế được! 
Diệp Bác Lâm bước ra khỏi phòng tắm, nửa thân dưới được quấn chiếc khăn tắm mỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngu-ngoc-lam-dung-khong/2969023/chuong-26.html