" Giận thật rồi!"
" Không giận mới lạ đấy! Mày quát lớn như vậy, tao còn đang bực đấy." Mộc Diễm Tinh khoanh tay trước ngực, thất vọng với thằng bạn vô tâm này.
" Cô ấy không xấu như vậy! Một người có thể đứng ra bảo vệ bạn học sẽ không... chỉ là.... chắc là có gì hiểu lầm...nên..."
" Khỏi phải nhắc đến. Chuyện thứ 2 cần nói là gì?"
"À ừm... Tao phải đi công tác... hai tháng."Hi Văn cúi gằm mặt, chọc chọc vào chén cơm đang dỡ.
" Mày biết chuẩn bị đi công tác vậy mà lại nỡ lớn tiếng với bạn mình vậy đó! Mau làm lành trước khi đi, không Cáo nhỏ lại lần nữa giận hơn nửa năm." Mộc Diễm Tinh buông lời tuyệt tình rồi lại gắp thức ăn mà tiếp tục bữa cơm.
.......
Ưm... Diệp... Bác Lâm...dừng... mà......đừng....đừng ưhmm như vậy.... Bác Lâm...
Mộc Diễm Tinh mặt ửng đỏ, thân thể trần trụi run rẩy mà tựa vào người anh. Thân hình trắng nõn đẹp đến kiều mị, tầng tầng sắc tình được hiện rõ.
Diệp Bác Lâm hôn lấy xương quai xanh mà cắn mút, dần chạy từ từ xuống trước ngực. Bàn tay không để yên mà vuốt ve chiếc eo thon thả như thắt lưng ong mật. Từng hơi thở ấm nóng bỏng phả vào người cô, thấu từng thớ thịt. Khí nóng bao quanh thân thể Diễm Tinh khiến cô bứt rứt khó chịu. Anh không ngừng càn quấy lấy cơ thể " bà xã" mình.
" Ưhmm...khoan đã...dừng....đừng mà...không được... mà..."
Mộc Diễm Tinh thì không ngừng run rẩy. Diệp Bác Lâm anh thì không ngừng liếm vành tai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngu-ngoc-lam-dung-khong/2969012/chuong-34.html