Tác giả: Lai Phất
Edit: Mii
—
Đinh Đông sụp đổ.
Làm gì có loại con gái nào.
Ném bình chữa cháy vào người khác.
Vừa thô lỗ vừa ngu ngốc.
Một chút cũng không phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo của cô.
Không.
Anh không nhìn thấy nó!
Đinh Đông vịt chết vẫn còn cứng mỏ: "Anh nói cái gì em hoàn toàn không hiểu, mạnh mẽ cái gì đánh người cái gì, không hiểu, em không hiểu."
(*) "vịt chết vẫn còn cứng mỏ" cụm từ chỉ người có chết cũng không nhận sai.
Cố Đức Thiều: "Thật không?"
Đinh Đông: "Vâng."
Cố Đức Thiều: "Chẳng lẽ do anh hoa mắt nên nhìn lầm?"
Đinh Đông: "Đúng vậy."
Cố Đức Thiều: "Ồ. Hoá ra là như vậy. Đúng là vui mừng vô ích."
Đinh Đông: "...... Vui mừng gì cơ?"
Cố Đức Thiều: "Không uổng công thường ngày anh trai thương em."
Đinh Đông: "......"
Hối hận.
Có thể rút lại lời vừa rồi không?
Cố Đức Thiều: "Ngoài ra, người đàn ông kia vừa mới kiểm tra toàn bộ, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng nên tạm thời sẽ không truy cứu."
Đinh Đông: Mẹ nó.
Ông đây dồn hết sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ vậy mà không đánh chết anh ta?
Có lẽ do thể lực quá kém.
Tương lai phải chăm chỉ thể dục thể thao nâng cao sức khoẻ!
Cố Đức Thiều thấy cô không hề ăn năn hối cải nên cố tình nhắc nhở: "Hy vọng sau này vị anh hùng vô danh kia sẽ ngừng bốc đồng, động thủ đánh người tuy rằng hả giận nhưng không phải lần nào cũng có thể may mắn chạy thoát."
Đinh Đông không nghĩ nhiều, trực tiếp "Vâng".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngot-nhung-khong-ngay/217854/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.