*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mii
Năm giờ chiều, Cố Đức Thiều đúng giờ đến.
Xe ra vào không tiện nên dừng ở lề đường bên ngoài ngõ nhỏ.
Giao thông được kiểm soát chặt chẽ, Đinh Đông chạy một mạch từ nhà ra chỗ anh.
Lên xe, vẫn còn thở hổn hển, "Tiểu, tiểu Thiều......Để anh đợi lâu rồi......"
Cố Đức Thiều khẽ mỉm cười với cô.
Hôm nay hình như anh còn cố tình trang điểm.
Cô liền vội vàng liếc mắt, thiếu chút nữa bị chói mắt, gần như không thể thở được——
Má ơi ngày thường anh cũng đã đủ đẹp rồi.
Còn trang điểm đẹp như vậy, quả thực muốn mạng của lão tử!
Đinh Đông đột nhiên đỏ mặt.
Cố Đức Thiều nhìn thấy cô như vậy, nội tâm không hề dao động, tựa hồ tập mãi thành thói quen.
Anh thường xuyên khiến các cô gái đỏ mặt.
Cố Đức Thiều thuận miệng hỏi cô: "Em bình thường thích ăn ở chỗ nào?"
Chỗ nào a?
Cô chưa ăn bao giờ, ở đâu đây?
Thật vất vả nghẹn ra một nhà hàng lẩu cay: "Dương Quốc Phúc, em thích nhất là ăn ở Dương Quốc Phúc."
Hy vọng nhà hàng Dương Quốc Phúc kia không quá khó ăn.
Nếu là nó ảnh hưởng đến màn trình diễn của cô tối nay, ngày mai liền thu mua toàn bộ.
Cố Đức Thiều tìm được chỗ đỗ xe.
Hai người đi đến cửa nhà hàng dương Quốc Phúc.
Đã gần 6 giờ, khách ra ra vào vào nối liền không dứt.
Đinh Đông thiếu kinh nghiệm, vừa vào cửa, liền bị một tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngot-nhung-khong-ngay/217848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.