Chương trước
Chương sau
Sau khi những người khác trong nhà họ Thời đã đỡ nhau đi "trốn" xong, trong phòng là khách một mảnh lặng im như tờ.
Thời Dược và Thích Thần bị kẹp ở giữa, hai vợ chồng Quan Tuệ và Thời Hằng lần lượt ngồi ở bên trái và bên phải.
Thích Thần ngoại trừ lúc mới đầu có hơi thất thần thì bây giờ đã sớm khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng kẻ đầu têu ngồi bên cạnh hắn ngược lại ngồi lưng thẳng tắp, ánh mắt tràn ngập sự hồi hộp đến mơ màng.
Ý cười thường ngày trên mặt Quan Tuệ cũng không còn một xíu nào, ánh mắt bà nhìn chằm chằm Thời Dược, im lặng một lúc lâu sau đó mới nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ
"Con giỏi lắm, Thời Dược."
"..."
Thời Dược không kiềm chế được, người run lên, "Xin, xin lỗi, mẹ..."
Giữa hai đầu lông mày Quan Tuệ lạnh lùng tựa như có thể kết lại thành một tầng băng, "Hai người các con, bắt đầu từ khi nào?"
Thời Dược lúc này sốt sắng đến mức da đầu tê dại, theo bản năng hỏi lại bà
"Cái gì bắt đầu từ khi nào ạ?"
"..." Quan Tuệ không nói năng gì, ánh mắt sắc lẹm lườm Thời Dược.
Thời Dược tự động hiểu ra, cúi gằm mặt xuống: "Là... Là mấy ngày hôm trước..."
Quan Tuệ không đổi sắc mặt: "Còn tiếp tục nói dối à?"
Thời Dược nghẹn họng, thăm dò hỏi: "Dạ... hai tháng trước?"
Quan Tuệ đen mặt lại, hừ một tiếng không nhẹ không nặng.
Thời Dược lập tức cúi đầu xuống nghĩ lung tung.
Vào lúc trong lòng cô đang trầm tư suy nghĩ xem nên vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại như thế nào, Thích Thần ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, "Dì, hơn bốn năm trước con đã thích Dược Dược rồi."
Mí mắt Thời Dược run nhẹ. Cô có chút hốt hoảng và khó hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Thích Thần.
Giọng nói của Thích Thần bình tĩnh đến mức khiến cho người khác an tâm: "Nhưng khi đó con không có tư cách ở bên em ấy, cho nên con mới rời đi. Hiện tại bọn con đã ở bên nhau nửa năm, hiểu biết rõ lẫn nhau, hiểu rõ những suy nghĩ và mong muốn của nhau cũng như có lòng tin và hi vọng vào cuộc sống sau này ở bên nhau —— bất kể là tốt hay xấu."
Thích Thần hơi tạm dừng, cúi đầu nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó hắn quay mặt sang cười một cái với Thời Dược còn đang giật mình rồi lại một lần nữa nhìn Quan Tuệ.
"Nếu có thể được dì cùng chú chúc phúc, sau này con sẽ cho hai người thấy rằng con không phụ lòng tín nhiệm của hai người. Nếu không được, mong hai người tha thứ, con sẽ không bởi vậy mà từ bỏ Dược Dược. Con sẽ cố hết sức tránh xuất hiện ở trước mặt dì và chú. Nhưng cũng mong dì và chú không vì tình cảm của con mà mắng Dược Dược, người có ơn chăm sóc con, theo lý con mới là người gánh chịu toàn bộ hậu quả."
"..."
Quan Tuệ và Thời Hằng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi trầm ngâm một lúc lâu, bà nhìn về phía Thích Thần: "Thích Thần, con là một đứa trẻ ngoan, dì vẫn luôn thích và tự hào về con, dì không tìm được bất kì khuyết điểm nào ở trên người con, dì càng hy vọng con là con của dì, như vậy người làm mẹ như dì sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới cho con."
Nói vậy xong Quan Tuệ lại nhìn thoáng qua Thời Dược với ánh mắt phức tạp rồi quay lại: "Cho nên dì vẫn không hiểu, rốt cuộc là con coi trọng Dược Dược ở điểm nào?"
Thời Dược: "...???"
Ý này của mẹ cô là nghi ngờ cô rốt cuộc làm thế nào khiến Thích Thần thích mình sao??
Thời Dược trợn mắt đồng thời há hốc mồm, cô cũng cảm nhận được rõ ràng sau lời nói của Quan Tuệ ánh mắt Thời Hằng nhìn Thích Thần trở nên hơi bất thiện.
Thích Thần đương nhiên cũng bất ngờ, không nghĩ tới phản ứng của Quan Tuệ sẽ như thế này.
Truyện Em là độc dược được đăng tải độc quyền tại Wattpad.com( Tiệm đào hiệu Nhược Lam) Tất cả những website khác đều là reup. Ăn cắp chất xám thì mãi mãi là ăn cắp, ủng hộ web reup cũng là tiếp tay cho ăn cắp.
Nhưng giây sau, hắn liền bình tĩnh lại nghiêm túc trả lời Quan Tuệ: "Dì à, từ rất nhiều năm trước Dược Dược đối với con mà nói chính là tất cả. Dù đã qua bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi. Con không có cách nào nói cho dì biết con thích Dược Dược ở điểm nào bởi vì con tin rằng, tất cả những điều em ấy không giống vớ những người khác khi hợp nhất chúng lại với nhau mới có thể tạo thành một em ấy độc nhất vô nhị, không có cách nào thay thế được. Mà con chỉ thích em ấy chính là em ấy."
Những lời tỏ tình này nói ra trước mặt cha mẹ làm cho gương mặt của Thời Dược đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Trước nay cô chưa bao giờ nghe thấy Thích Thần thổ lộ với mình như vậy, càng không nghĩ tới lần đầu tiên thổ lộ sẽ là ở trước mặt cha mẹ như bây giờ.
Biết rõ trọng tâm bây giờ không phải cái này nhưng Thời Dược vẫn không thể kìm nén trái tim đang sôi sục toàn bong bóng của sự hạnh phúc.
Vì thế ở một góc nhỏ nơi bàn tay của hai người đang nắm chặt, trong lòng bàn tay Thích Thần cô nhẹ nhàng cào một cái.
Ánh mắt Thích Thần ngưng lại, sau đó quay sang nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Quan Tuệ vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy động tác mà hai người tự cho là không bị người khác phát hiện này, biểu cảm trở nên kì cục mất mấy giây.
Tiếp theo bà ngẩng đầu liếc liếc mắt chỗ mọi người trong nhà đang "trốn", ở sau cửa Lý Thiên Hạo thò đầu ra ngó láo liên thì bị mẹ cậu xách lỗ tai kéo lại, Quan Tuệ quay lại nói: "Chuyện này chúng ta về nhà nói đi."
Thời Hằng ngồi đối diện sô pha sửng sốt: "Hả?"
Quan Tuệ lườm ông một cái, đứng dậy: "Hả gì mà hả, về nhà."
Thời Hằng: "Nay đã 29 rồi, còn về nhà sao?"
Quan Tuệ: "Không thì sao, anh muốn mọi người trong nhà nhìn chúng ta với hai đứa nhỏ ngồi nhìn nhau xấu hổ cả đêm à?"
Thời Hằng nghĩ đến trường hợp kia cũng đành bó tay liếc nhìn Thời Dược một cái, ra vẻ bình tĩnh xoay người đi vào phòng để quần áo thuận tiện báo cho anh trai mình.
Còn Quan Tuệ thì không khách khí như vậy, bà tức giận lườm Thời Dược: "Ăn tết cũng không cho cả nhà yên, con thật là biết hành người."
Thời Dược không dám giận cũng không dám hé răng trốn ở phía sau Thích Thần.
Quan Tuệ cũng không tiếp tục trách móc nặng nề nữa, bà cùng đứng lên với chồng đi giải thích với những người khác trong nhà.
Chỉ còn lại có hai người trong phòng khách, Thời Dược ai oán thở dài, mặt nhăn thành bánh bao. Tự nói bản thân: "Lá gan của mình sao tự dưng to thế... Đúng là điên rồi... Ai..."
Thích Thần nghe xong bật cười, "Ừ, gan đúng là to ra."
"..." Thời Dược giương mắt lên lườm hắn: "Còn không phải vì anh sao, hôm nay em suýt bị anh hù chết anh có biết không!"
Thích Thần nhìn cô gái nhỏ hốc mắt vẫn còn phiếm hồng, bất đắc dĩ lấy hơi lạnh ở lòng bàn tay vuốt ve mí mắt ấm áp của cô, "... Biết. Em đã khóc thành thỏ con mắt đỏ, sao anh lại không biết?"
Thời Dược đỏ mặt lên nhưng ngoài miệng lại cãi: "... Anh mới là thỏ con, cả nhà anh đều ——" cô lập tức ngừng lại, tự mình lỡ miệng rồi.
"Ừ, anh mới là thỏ con, cả nhà anh đều là." Thích Thần lại "biết nghe lời" cúi xuống, hắn ghé sát tai cô gái cười ra tiếng, "Nhà ta về sau còn có một ổ thỏ con, đúng không?"
Thời Dược nghiến răng nghiến lợi nhưng gương mặt lại rất thành thật đỏ như quả táo chín: "Thích Thần, anh chơi trò lưu manh —— phải để mẹ em nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh, xem mẹ còn có cảm thấy anh ở bên em có tội nghiệp hay không!"
Thích Thần nghe vậy khẽ cười, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Thời Dược, "Em thật sự cho rằng dì cảm thấy so với em thì anh tốt hơn?"
Thời Dược khẳng định như đinh đóng cột không chút do dự: "Phải! Mẹ cho rằng như vậy đó! Hơn nữa tất cả bọn họ đều cho là như vậy!"
Thích Thần im lặng hai giây, không nhịn được cười: "Hình như đúng thật là như vậy."
Thời Dược: "......"
Tức đến nỗi biến thành cá nóc luôn.
Thích Thần thoáng nghiêm mặt nói: "Đừng trách oan dì. Dì hỏi như vậy, trước tiên chỉ là kiểm tra anh thôi. Bởi vì em là người thân nhất của dì cho nên dì có thể nhìn thấy ở em những khuyết điểm mà người khác không thấy, nhưng dù sao, em cũng là con gái bảo bối của dì, dì chỉ là không hoàn toàn yên tâm giao em cho anh cho nên mới hỏi như vậy."
Thời Dược nghi ngờ: "Thật vậy sao?"
Thích Thần: "Ừm, đương nhiên là thật."
Thời Dược: "Vậy trước đó anh nói mấy lời kia, có phải đều vì để gạt mẹ em nên mới cố ý nói như vậy không?"
Thời Dược giơ tay lên, làm một vẻ "Nếu anh dám nhận thì em sẽ giải phẫu anh ngay tại chỗ" cùng biểu cảm nguy hiểm của bác sĩ ngoại khoa.
Thích Thần bật cười, "Lúc này còn nghi ngờ anh, em còn có lương tâm không thỏ con?"
Thời Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy mình thú thật cũng hơi giống như đồ không có lương tâm liền thu tay về, làm bộ không có việc gì phát sinh rồi đứng lên.
"Em thấy cha mẹ đều đã xuống nhà để xe rồi, chúng ta cũng đi thôi. Về nhà khả năng còn có Mười - hình - phạt - tàn - khốc - nhất - Mãn - Thanh đang chờ chúng ta đó, anh chuẩn bị tốt tâm lý đi đồng chí Thích Thần."
Thích Thần hài hước hỏi: "Vậy lúc nãy khi em nhào vào cửa không chuẩn bị tốt tâm lý à?"
Thời Dược: " Em nói đó đều là xúc động, nhất thời xúc động thôi!"
"Ừ, anh cũng không nói em mưu đồ đã lâu đâu."
"..."
Vừa về đến nhà, Thời Dược đã bị Quan Tuệ xách cổ vào phòng ngủ của cô trên tầng hai.
Một mình.
Thời Dược trong lòng có hơi run run nhưng vẫn còn nhịn được. Cô cố gắng giữ vẻ mặt trấn định theo Quan Tuệ ngồi xuống ghế sô pha.
Quan Tuệ thở dài trước.
Thời Dược: "... Mẹ, thật xin lỗi."
Quan Tuệ: "Thật xin lỗi cái gì?"
Thời Dược: "..."
Thật xin lỗi vì cô đã bắt cóc con nuôi của mẫu hậu đại nhân?
Dù có mượn lá gan của ba con thỏ Thời Dược cũng không dám nói như vậy, cho nên sau khi cân nhắc tới tới lui lui vài lần cô mới cẩn thận nói: "Con xin lỗi vì đã không nói cho mẹ sớm hơn, còn bởi vì quá xúc động, không lý trí mà đã làm cho mọi người trong nhà xấu hổ."
Quan Tuệ liếc mắt nhìn nàng một cái: "Chỉ xin lỗi mỗi hai điều này thôi sao?"
Thời Dược thăm dò: "Còn có, còn có... Mẹ cho con mấy từ mấu chốt đi?"
Quan Tuệ lườm cô.
Thời Dược yên lặng rụt cổ về, "Dạ... Nhưng con thật sự không biết còn vấn đề gì khác. Nếu mẹ cho rằng còn gì khác mẹ có thể nói ra, nhưng nếu con không cho rằng đó là sai, như là chuyện con thích anh ấy, anh ấy cũng thích con —— con sẽ không xin lỗi cũng sẽ không đổi ý đâu."
Quan Tuệ híp mắt: "Một câu gọi mẹ hai câu gọi mẹ, trước kia cũng không thấy con kính trọng ta như vậy nhỉ... Có Thích Thần chống lưng, con thật sự là càng ngày càng to gan đúng không?"
Thời Dược sợ sệt: "Không dám không dám ạ."
Quan Tuệ không nói không cười nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó bỏ lại một câu: "Con chờ ở đây."
"Dạ?"
Thời Dược ngơ ngác.
Sau đó cô liền thấy Quan Tuệ xoay người ra phòng khách. Ước chừng qua ba phút Quan Tuệ một lần nữa đi vào phòng, lần này trong tay bà còn ôm một chồng sách thoạt nhìn rất tinh xảo quý giá.
Thời Dược nhìn thoáng qua, có bốn quyển không quyển nào giống quyển nào.
Cô chưa kịp nghĩ nhiều liền đứng lên nhận từ trong tay Quan Tuệ bốn quyển sách kia.
"Đây là ——" Thời Dược nói còn chưa dứt câu thì thấy bốn chữ ở trên cùng《 Hoàng Tử Bé 》.
Ánh mắt của Thời Dược ngưng lại trong giây lát, ngay sau đó liền nhanh chóng nhìn gáy của bốn quyển sách qua một lần.
Không bất ngờ rằng tất cả đều là bản dịch khác nhau, nhà xuất bản bìa cứng bộ sách 《 Hoàng Tử Bé 》khác nhau.
"Đây là..." Mặc dù trong lòng có dự cảm gì đó nhưng Thời Dược vẫn không kìm lòng được, cô ngẩng đầu lên nhìn Quan Tuệ để xác nhận điều gì đó, "Anh ấy gửi tới sao?"
"Ừ." Quan Tuệ thu tay lại, "Bốn năm qua, hằng năm cứ trước sinh nhật con kiểu gì trong nhà cũng sẽ nhận được một gói quà như vậy."
Thời Dược như là nghĩ tới cái gì, cô cầm bốn quyển sách lên rồi chạy đến trước bàn mở tất cả trang đầu của chúng ra đặt trên bàn, sau đó cô rút một cái bút chì trong ống đựng và bắt đầu gọt bút trở nên thon dài.
Quan Tuệ thấy vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, "Bởi vì không có thông tin người gửi, lần đầu tiên ta mở ra xem qua thì thấy bên trong cái gì cũng không có, chỉ là sách đơn thuần."
Nhưng Thời Dược cũng không vì vậy mà dừng động tác, cô bắt đầu cầm bút chì, ở mỗi trang đầu của một quyển sách, nhẹ nhàng tô kín chỗ trống dưới dòng bản quyền.
Mấy quyển khác đều lặp lại động tác như thế.
Sau đó cô dựa theo trình tự nào đó sắp xếp lại cả bốn quyển sách. Lại từ chỗ sâu nhất trong kệ sách của mình rút ra một quyển sách《 Hoàng Tử Bé bìa cứng màu lam mà năm đó Thích Thần đã đưa cho cô lúc tốt nghiệp cấp ba, cũng mở ra trang đầu, đặt phía trước mấy quyển sách khi nãy.
Quan Tuệ cầm lòng không đặng qua hỏi, "... A, sao con biết trình tự nó gửi đến?"
Hỏi xong thì Quan Tuệ đi đến đứng bên cạnh Thời Dược, ánh mắt bà đảo qua những chữ bị bút chì màu xám tô ra ở đầu trang sách, đã hiểu rõ đáp án.
"6
Thỏ con của tôi.
Sinh nhật vui vẻ."
"5
Không nhịn được, trộm trở về nhìn em một lần. Em cười vô cùng hạnh phúc.
Sinh nhật vui vẻ."
"4
Em sẽ quên tôi sao? Thỏ con.
Sinh nhật vui vẻ."
"3
Tôi sắp không kiên trì được nữa rồi, thỏ con.
Sinh nhật vui vẻ."
"2
Tôi rất nhớ em."
"..."
Quan Tuệ nghiêng đầu, thấy hốc mắt Thời Dược dần dần đỏ lên. Bà thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai con gái.
"Con thật sự thích nó như vậy sao?"
"..." Thời Dược không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm từng câu từng câu chữ dưới lớp bút chì qua làn nước mắt mơ hồ rồi dùng sức gật đầu.
"Thích Thần là một đứa trẻ ngoan." Quan Tuệ do dự nói, "Đừng bắt nạt nó."
"..." Thời Dược nín khóc cười, nụ cười mang theo tiếng nức nở bất đắc dĩ nhìn Quan Tuệ, "Mẹ..."
Quan Tuệ lại liếc mấy con số kia một cái, "Chuyện lúc trước ta đã nghe cha con kể rồi. Yên tâm, ta sẽ thay các con 'báo thù'."
Thời Dược mang theo nước mắt cười rộ lên, "Được! Cảm ơn mẹ."
Ngày hôm sau là 30 tết, buổi tối, cả nhà Thời Dược vẫn kiên quyết quay lại nhà bác cả.
Qua một ngày hòa hoãn cả nhà quả thật đã tự nhiên hơn trước không ít. Tuy rằng vài vị trưởng bối khi ngẫu nhiên thấy cử chỉ thân mật nhưng không che giấu của Thích Thần và Thời Dược sẽ ngây người vài giây nhưng thời gian gần đây bọn họ cũng đều đã dần quen với việc đó.
Cả một đêm cười cười nói nói không khác gì những năm trước, mãi đến thời điểm chuẩn bị bước qua năm mới cô của Thời Dược mới đột nhiên phát hiện tình huống khác thường
"Thời Dược với Thích Thần đâu, sao lại không thấy?"
Không biết Lý Thiên Hạo từ chỗ nào chui ra, bĩu môi, vẻ mặt tràn ngập sự hâm mộ ghen ghét của chó độc thân
"Ở lầu ba trên sân thượng đội gió lạnh ngắm sao đấy... Tình yêu thật là thần kỳ, còn có công dụng tự sưởi ấm nữa cơ."
Thời Vân chê cười hắn: "Em đừng cay thế nữa."
"Em đâu có, đừng nói bậy..."
Lúc này, ở sân thượng trên lầu ba của biệt thự.
Đèn trong phòng từ sau lưng chiếu tới tạo thành hai cái bóng trên mặt đất, phản chiếu hai bóng người một cao một thấp kề vai bên ra bên ngoài lan can.
Trên đỉnh đầu có pháo hoa bảy màu sặc sỡ nở rộ.
Thời Dược kéo chặt cổ áo khoác của mình, hơi run một chút: "Lạnh thật đó..."
Người đàn ông bên cạnh cất tiếng cười khàn khàn: "Lông thỏ con không giữ được ấm sao?"
Thời Dược: "Anh muốn trở thành người đàn ông đầu tiên bị đá trong năm mới phải không?"
Thích Thần cười không nói, kéo áo khoác ra rồi kéo cô gái nhỏ bên cạnh vào bao bọc trong lồng ngực.
"Thật là một con thỏ nhỏ." Hắn cười thở dài.
Thời Dược cứng cổ phản bác: "Vóc dáng của em cũng có cao to đâu!"
"Em bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn cao nữa à?"
"..." Thời Dược méo miệng, tức giận nói, " Hai mươi!"
Thích Thần bật cười: "Cô bạn nhỏ hai mươi tuổi này muốn nhận bao lì xì sao?"
Thời Dược nghe vậy sáng mắt lên: "Muốn!"
Thích Thần hơi cúi thấp đầu, ở bên tai cô khẽ cười: "Bao lì xì không thể cho không được."
Thời Dược chần chờ: "Vậy... Chúc mừng năm mới?"
"Trẻ con phải chúc để được nhận lì xì."
"Vậy làm như thế nào?"
"Anh dạy cho em..."
Vài giây sau, trong tiếng hoan hô nói cười hài hòa của phòng khách ở lầu một đột nhiên truyền đến một tiếng buồn bực xấu hổ mơ hồ từ tầng cao nhất
"Thích Thần, anh anh anh... Biến thái!"
Cả nhà: "..."
Sau ba giây im lặng, mọi người giả vờ như không có việc gì xảy ra tiếp tục vui chơi.
【Hoàn chính văn.】
【Lời cuối sách - Thời Dược 】
Cuộc sống rốt cuộc vẫn xuống tay với một chú thỏ con thuần khiết như tôi [ vẫy tay tạm biệt ]
【 Lời cuối sách - Thích Thần 】
《 Hoàng Tử Bé 》có một câu, "Nếu một người đem lòng yêu một bông hoa hồng độc nhất vô nhị nằm giữa hàng tỷ vì sao, như vậy khi nhìn những ngôi sao đó cậu ấy sẽ thấy vô cùng hạnh phúc."
Bởi vì câu nói này mà khi xưa Mackrine luôn nói thỏ con là hoa hồng của tôi, còn tôi là hoàng tử bé kia. Bởi vì khi đi xa nhiều năm tôi vẫn sẽ trở về.
Nhưng hắn không hiểu, tôi không giống như hoàng tử bé kia, bởi vì tôi vốn không quan tâm thế giới bên ngoài.
Mặc dù tôi sẽ đi qua rất nhiều tinh cầu, mặc dù tôi sẽ cách nàng rất xa nhưng tất cả chỉ vì nhất định sẽ có một ngày tôi có thể trở về trông coi bông hoa hồng độc nhất vô nhị của tôi.
Sau đó tôi sẽ nói với nàng
——
Hoa hồng của tôi,
Tôi đã trở về."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.