Chương trước
Chương sau
Edit: Chinn
Beta: Lia + Nhược Lam
___________________________________________
Lúc quay lại, Thời Dược ngạc nhiên phát hiện cô gái trang điểm đậm ngồi đối diện đã biến mất.
"Cô ấy đâu rồi?" Thời Dược đi vào giữa hai hàng ghế, ngơ ngác hỏi Thích Thần đang cúi đầu bên cạnh.
Thích Thần nâng mắt lên, vẻ mặt vẫn điềm nhiên
"Không để ý. Chắc là đi hóng gió."
"Ồ..."
Thời Dược vừa kéo dài âm cuối, vừa quan sát phản ứng của Thích Thần.
Thích Thần thấy cô nhìn chằm chằm không khỏi nhướng mày một cái, "Sao vậy?"
Thời Dược vội dời mắt qua chỗ khác, vô thức siết chặt cốc nước trong tay, ánh mắt cũng đảo loạn bốn phía
"... Có phải là anh cảm thấy có chút tiếc nuối không?"
Thích Thần bỗng dưng bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, thân trên hơi nghiêng về phía cô gái đang đứng trước mặt, "Tiếc cái gì?"
Thời Dược nhỏ giọng
"Anh còn giả vờ ngây thơ nữa..."
Khóe môi Thích Thần càng cong lên.
"Như em nói thì... đúng là hơi tiếc thật."
Thời Dược "——?"
Cô có chút tức giận mà phóng cái nhìn về phía Thích Thần đang ung dung ngồi ở kia, thế mà người này lại còn thừa nhận?
Chỉ là lần này không đợi ánh mắt Thời Dược rơi xuống trên người Thích Thần, thân tàu hỏa đột nhiên chấn động. Thời Dược tay cầm cốc không cách nào chống đỡ, lập tức bị mất trọng tâm.
Ánh mắt Thích Thần biến đổi, vừa lúc tàu hỏa rung chuyển hắn đã vươn cánh tay ra, trực tiếp ôm lấy eo cô gái trước mặt, dùng hết sức kéo về phía mình.
Một âm thanh trầm đục không nặng không nhẹ vang lên.
Thời Dược còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác cơ thể đụng phải một "tấm đệm" vô cùng vững chãi.
Đợi đến khi thân tàu ổn định, "tấm đệm" này mới khẽ khàng nhúc nhích. Hơi thở thiêu đốt từ trên đỉnh đầu cô phả xuống, giọng nói kia mang theo nụ cười bất đắc dĩ
"Không bị đập trúng đấy chứ?"
Thời Dược nghe thấy âm thanh này có chút chấn động, đôi tai không thể giấu giếm mà đỏ ửng lên. Cô loay hoay muốn đứng dậy lại phát hiện bên hông vẫn bị một đôi tay quấn lấy như cũ, mà lúc này tư thế của cô gần như là ngồi ở trong lòng Thích Thần.
"Anh thả tay ra đi, em không đứng dậy được."
"..."
Cô vừa mới nói xong, hai tay kia không những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt cô vào ngực hơn. Thời Dược đang hoảng hốt thì nghe thấy giọng nói khàn khàn truyền vào tai mình
"Tôi bị va trúng rồi, đau... Không buông ra được."
Giọng nói có chút thống khổ làm cho Thời Dược không hề nghi nghờ lời này thật hay giả, nội tâm vô cùng lo lắng
"Ở đâu? Anh bị va vào chỗ nào?"
"Cũng không phải rất đau... Em đừng lộn xộn, ngồi im một lát là đỡ rồi."
"Vậy được..."
Thời Dược nghe lời liền an tĩnh lại, không động đậy núp ở trong ngực Thích Thần.
Điều khiến Thời Dược thấy lạ chính là, cô ngồi yên thế này hình như cũng không thể nào giúp Thích Thần dịu cơn "đau", tiếng hít thở bên tai ngược lại càng thêm nặng nề.
Thời Dược do dự ngẩng đầu
"Anh ơi, anh không sao chứ?"
Ngay khi dứt lời, gáy cô bị một lực đạo đè ép vào lồng ngực đối diện. Bất ngờ không kịp phòng bị, Thời Dược rõ ràng thấy mình vừa tiếp xúc một cách mạnh mẽ với xương quai xanh của chàng trai này, môi còn có chút tê đau.
Nhưng mà chủ nhân xương quai xanh kia dường như không cảm nhận được gì, lại còn thuận thế ghé xuống bên tai cô cười nhẹ một tiếng, giọng nói 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều
"Em ngốc à, thỏ con? Kêu em bất động, em liền bất động sao... Biết con thỏ bị ăn như thế nào không?"
Thời Dược ủy khuất
"Thì anh bảo em ngồi yên nên em mới ngồi yên mà."
"Nghe lời của tôi thế à."
"... Vậy giờ em đứng lên, anh tránh ra đi."
Thích Thần rốt cuộc chậm rãi thu hồi cánh tay, Thời Dược thoáng cái nhảy về chỗ ngồi của mình. Cô giận dỗi quay lại liếc Thích Thần một cái, nhưng ánh mắt lại vừa vặn bị thu hút bởi một vệt đỏ nho nhỏ trên xương quai xanh trắng nõn của người kia, trông giống như sắp trầy da.
Có phải lúc nãy cô đã vô tình cắn một miếng không...
Thời Dược chột dạ nghĩ.
"Ách, chỗ này —-" Thời Dược vừa vươn tay định hỏi thăm "Có đau hay không", cánh tay liền bị giữ lấy ở giữa không trung.
Thích Thần hơi nheo mắt nhìn cô, "Em không biết sợ chút nào à?"
"Sợ cái gì?" Thời Dược không hiểu.
Thích Thần nhịn hai giây, sau đó dời mắt qua chỗ khác. Một dòng cảm xúc căng thẳng trào dâng nơi đáy mắt như cơn sóng nhanh chóng bị đè ép xuống mặt nước tĩnh lặng.
"Nếu về sau có người ôm em giống như lúc nãy, có biết đẩy ra rồi phải làm thế nào không?"
Thời Dược hiếu kì
"Làm thế nào?"
"Thiến hắn."
Thời Dược "..."
Lấy lại tinh thần Thời Dược dở khóc dở cười, "Anh đừng nói đùa nữa."
"Tôi không đùa."
"Vậy nếu lần sau vẫn là anh thì làm sao bây giờ?" Thời Dược vô thức thốt ra, nói xong cũng hơi hối hận.
Thích Thần trả lời cô bằng giọng điệu bình thản, "Cũng như vậy. Nên làm như thế nào thì làm thế ấy."
Thời Dược sửng sốt một chút.
Thích Thần vươn những đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng vuốt lại phần tóc mái lộn xộn trên trán cô gái
"Nếu quả thật có lần sau, nhất là lúc chỉ có hai người chúng ta... Nhớ là thiến xong thì chạy nhanh lên, con thỏ ngốc."
Thời Dược "..."
Người này thật sự nghiêm túc dạy mình lần sau phải xử lý hắn như thế nào à?
Thời Dược khó chịu xoay người đi, né tránh tay Thích Thần.
Người trong góc yên tĩnh một hồi, Thích Thần đột nhiên nghe thấy bên cạnh phát ra một âm thanh mềm mại nhỏ giọng lẩm bẩm
"Anh rõ ràng biết là em không nỡ nên mới nói như vậy..."
Thích Thần khẽ giật mình.
Qua giây lát, anh ho nhẹ rồi quay đầu.
Thời Dược cũng không nhìn sang, bỏ lỡ cảnh tượng khuôn mặt nam sinh nổi lên một tầng đỏ.
Đến trạm cuối cùng, Thời Dược bị tiếng thông báo trên loa đánh thức.
Cô chậm rãi mở đôi mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ, qua mười mấy giây mới định thần được mình đang nơi nào.
Thời Dược ngồi thẳng dậy, sau đó nhận ra suốt quãng đường vừa nãy mình đều gục đầu lên vai Thích Thần ngủ.
"Tỉnh rồi?" Thích Thần xoay xoay bả vai đã cứng đờ, "Sắp đến nơi rồi, chuẩn bị xuống xe thôi."
"Ồ, vâng." Thời Dược nhanh chóng đáp lại. Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy một bà cụ chẳng biết lên tàu lúc nào, đang ngồi phía đối diện.
Bắt gặp ánh mắt người bên kia cũng đang nhìn mình, Thời Dược vội vàng lễ phép gật gật đầu với đối phương.
Bà cụ cười cười, những nếp nhăn trên mặt hiện ra.
"Cô bé, cháu được bạn trai đối xử thật tốt. Từ lúc lên xe ta đã thấy cậu ấy vươn tay về phía trước che chắn ánh đèn trước mắt cháu, cả một lúc lâu mà vẫn để như vậy."
Thời Dược sững sờ, nhìn về phía Thích Thần.
Thích Thần bên này đang tận lực hoạt động cánh tay tê mỏi, thực sự không nghĩ tới sẽ bị một người lạ vạch trần liền lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên.
Trong lòng Thời Dược có chút tự trách, bất quá vẫn là giải thích với bà cụ, "Bà ơi, anh ấy không phải bạn trai mà là anh trai của cháu."
"Anh trai?"
Bà cụ nghi hoặc nhìn Thích Thần một chút, "Hai đứa là anh em ruột thịt hay là anh em họ?"
"Đều không phải ạ." Thời Dược cười cười, không dài dòng trả lời.
Bà lão ngầm hiểu gật gật đầu, mỉm cười với họ lần cuối rồi đi đến lối ra ở hai bên.
Ở xa xa giọng nói mơ hồ truyền lại ——
"Lão đây tuy già rồi, nhưng con mắt còn chưa có già đâu..."
Thời Dược giật mình, nhưng đột nhiên lại bị Thích Thần nắm lấy cổ tay
"Đi."
"... Được."
Thời Dược thu hồi ánh mắt, nhấc chân theo hắn.
Bước ra khỏi tàu hỏa, vừa đặt chân lên sân ga Thời Dược đã rùng mình.
Cơn gió đêm ập đến mang theo cái lạnh thấu tim.
"Đúng là mùa thu, cảm giác hoàn toàn khác mùa hè." Thời Dược cảm khái thì thầm.
Thích Thần đi ở bên cạnh không nhịn được, "Đại thần môn ngữ văn lại nói ra câu này, không thấy buồn cười sao?"
Thời Dược vừa mới chuẩn bị cãi lại, đột nhiên như nghĩ tới điều gì liền do dự giây lát, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng
"Thẩm Kiêu nói điểm khảo sát ngữ văn thấp chỉ là do anh không tập trung làm bài, có thật không?"
Ánh mắt Thích Thần hơi dừng lại. Giây lát sau anh không kinh không loạn, "Em cảm thấy là thật hay giả?"
"Ý cậu ta là anh cố tình làm bài không tốt để ngồi cùng bàn với em, lúc ấy em rất ngạc nhiên nhưng về sau mới nhớ tới..."
Thời Dược bĩu môi
"Ban đầu anh hung dữ với em như vậy, sao có thể là lí do này chứ."
"Đã nghĩ thông suốt vậy còn hỏi tôi làm cái gì?"
Thời Dược yên lặng.
Cô nên nói gì đây... Sau đó hồi tưởng lại, trong lòng nảy sinh một loại mong đợi không thể giải thích được.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Quên mấy chuyện liên quan đến Thẩm Kiêu đi."
"Ừm." Thời Dược gật gật đầu, "Chúng ta —— "
Lời còn chưa dứt, một cái áo khoác với nhiệt độ ấm áp quen thuộc được khoác lên từ phía sau, bao lấy cả người cô.
Cơn gió lạnh khiến trái tim vừa rồi bị đông cứng bây giờ dường như đã hoàn toàn tan chảy. Thời Dược hưởng thụ hai giây, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thân trên Thích Thần chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng manh.
Cô có chút áy náy, "Anh mặc lại áo khoác đi. Lạnh thế này anh sẽ bị bệnh đấy."
Khó có khi tận mắt thấy thỏ con lo lắng cho mình, Thích Thần không nhịn được cười, giữ lấy cô gái đang muốn cởi áo khoác sau đó anh cúi người kéo khóa lên cho cô.
"Soạt" một cái, khóa kéo một đường đi đến trên cùng cổ áo, miệng cô gái cũng bị chặn.
Thích Thần thuận tay sờ lên đầu cô, "Một người bị bệnh dù sao tốt hơn hai người đều bệnh."
"Nhưng mà ——"
"Nếu thật sự lo cho tôi thì đừng đắn đo nữa, đi đường này, ra nhà ga để đợi taxi."
"...Được." Thời Dược không nói lại Thích Thần đành ỉu xìu một tiếng đáp lại hắn, sau đó bước nhanh theo ra ngoài.
Lúc cả hai về đến nhà đã là mười giờ tối.
Sau khi mở khóa mật mã, Thời Dược rón rén thay đổi dép lê đi qua cửa trước, vừa mới chuẩn bị nhón chân đi lên lầu, lại bất ngờ nghe thấy tiếng Quan Tuệ ở phía bên kia truyền đến
"Dược Dược?"
Thời Dược thân hình cứng đờ, sau một lúc lâu mới lấy hết dũng khí quay đầu trở lại, "Mẹ..."
Quan Tuệ đang đắp mặt nạ trước khi ngủ ngạc nhiên nhìn cô
"Không phải là ra ngoài chơi hai ngày với Tiểu Ngữ à? Sao lúc này đột nhiên —— Thích Thần?"
"Dì." Thích Thần gật đầu với Quan Tuệ.
Quan Tuệ càng không hiểu, "Tại sao hai con lại về cùng nhau?"
"..." Thời Dược tha thiết nhìn về phía Thích Thần.
Thích Thần ánh mắt lóe lên, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng khẩn cầu của cô gái ôm cánh tay mình trên đường trở về. Anh thở dài trong lòng,
"Dược Dược với bạn học đi chơi ở gần chỗ con, buổi chiều điểm huấn luyện lại có hoạt động dã ngoại vì vậy tình cờ gặp nhau."
Quan Tuệ vẫn có chút hoài nghi nhìn Thời Dược.
Mà Thời Dược trong lòng nhẹ nhàng hẳn, cảm kích liếc trộm qua Thích Thần. Sau đó cô lại nghe Thích Thần nói tiếp nửa đoạn sau
"Con thấy hai người trong cửa hàng đồ ngọt nên đành kéo bọn họ trở về."
Thời Dược "..."
Thời Dược "???"
Quan Tuệ giờ không nghi ngờ gì nữa
"Biết ngay mà, đột nhiên lại muốn đi cắm trại với Tiểu Ngữ. Đáng lẽ dì nên nghĩ đến ——Thích Thần con nói cho dì, hôm nay lúc con trông thấy con bé, nó ăn mấy phần đồ ngọt?"
Thích Thần vô cùng thành thật
"Hai phần."
Thời Dược "?????????"
"Hay lắm Thời Dược, con còn lớn gan như vậy hả? Thế nào? Qua đây chúng ta nói chuyện..."
Cứ như vậy, mang theo ánh mắt bị phản bội tuyệt vọng, thỏ con xấu số bị Quan Tuệ kéo lên lầu hai.
Trên tầng hai của biệt thự, tại ghế sofa trong phòng ngủ dành cho khách.
Thời Dược vừa trải qua một trận cực giáo huấn cực kì tàn ác, cô co ro một góc như một con thỏ vừa bị sói xám liếm trọc lông, mắt lờ đờ nhìn về một phía.
Thấy con gái cưng của mình bộ dáng buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Quan Tuệ cuối cùng không đành lòng dạy dỗ nữa.
"Nếu còn có lần sau, con đừng hi vọng được ăn bất cứ thứ gì có vị ngọt trong nhà này nữa."
Lấy câu này làm kết, Quan Tuệ tổng kết bài học hôm nay, dặn dò Thời Dược mau đi ngủ, rồi sau đó trở về phòng.
Ra khỏi cửa phòng cho khách không tới hai bước, Quan Tuệ đã nhìn thấy Thích Thần vẫn đứng ngoài hành lang.
"Dì."
Thích Thần gật đầu về phía Quan Tuệ
"Chuyện đồ ngọt hôm nay là con đồng ý, dì đừng trách em ấy."
Quan Tuệ nghe vậy quả thực bất ngờ, nghĩ nghĩ kịp phản ứng lại
"Con lại đang bao che cho con bé sao?"
"Không phải."
Thích Thần nói, "Khi ấy con cũng ở trong cửa hàng đồ ngọt... Dược Dược thật sự rất thích, cho nên con mới đồng ý. Chuyện này nên trách con."
"Cũng không phải con ép con bé ăn."
Quan Tuệ phì cười, "Dì biết Dược Dược lúc muốn ăn mấy thứ đó ra vẻ đáng thương đến mức độ nào, con phải quen đi, đừng bị con nhóc này lừa. Cũng đừng quá nuông chiều nó, trong nhà có dì Đường đã bao bọc nó hơn mười năm, nếu lại thêm con con nhóc này về sau còn không phải là muốn gì được nấy sao?"
Thích Thần nghe vậy tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên, "Nếu em ấy coi trời bằng vung, con sẽ canh chừng không cho em ấy ra ngoài."
Quan Tuệ sửng sốt, sau đó cười gật đầu.
"Có một người anh trai như con chăm sóc con bé, dì cũng yên lòng."
Ánh mắt Thích Thần lóe lên, hắn cũng chỉ nói thêm một câu.
"Vậy con đi nghỉ ngơi, dì ngủ ngon."
"... Thích Thần à."
Quan Tuệ do dự nhưng vẫn cất tiếng gọi.
Thích Thần quay người lại.
Quan Tuệ hỏi
"Gần đây con... Có phải là có bạn gái rồi không?"
Thích Thần khẽ giật mình.
Vẻ mặt Quan Tuệ có chút kỳ quái, đưa tay chỉ một cái.
Thích Thần cúi đầu xuống, liền nhìn thấy trên xương quai xanh của mình có vệt đỏ, sắp rách da.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói
Thích đại lão online xin giúp đỡ: Bị mẹ vợ tương lai đột nhiên bắt tại trận làm sao bây giờ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.