Edit: Phạm Meo Beta: Nhược Lam _______________________________________ Không khí trầm mặc bao phủ xung quanh phòng thay đồ, từng tia sáng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ dường như cũng mang theo vài phần đè nén. Im lặng một hồi, Thẩm Kiêu đứng tựa bên khung cửa sổ bỗng dưng bật lên tiếng cười châm chọc, quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ. "Mày để điện thoại của mày cùng những thứ có liên quan đến bệnh của mày đều để vào trong túi xách kia đi?" "Dán thông tin lên một vài lọ đựng thuốc." "Ha ha.... Thích Thần, mày đúng là đáng sợ khiến tao phải nhìn mày bằng con mắt khác." Thẩm Kiêu đem hai tay đút vào trong túi quần, cà lơ phất phơ quay đầu lại, cằm hơi hất lên nhìn Thích Thần, "Nhưng mà mày cũng quá tham lam rồi. Mày cho rằng mày thích Thời Dược, thì tao cũng sẽ thích cô ấy sao?... Tao chẳng qua là không quen nhìn mày hạnh phúc dù là một chút. Mày cho rằng lần cá cược này là mày thắng sao? Đáng tiếc là tao không thích cô ấy cho nên người thua cuộc ngay từ đầu đã định sẵn mà mày, mãi mãi cũng không có cơ hội thắng được, chỉ là phí công đem bệnh tật của bản thân phơi bày ra mà thôi!" Thích Thần không có một chút biểu hiện bị Thẩm Kiêu chọc giận, Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giống như mặt nước hồ thu không chút gợn sóng. Hắn xoay người đi ra ngoài, "Không sao, tao không quan tâm tới quá trình bắt đầu như thế nào, thứ tao để ý đến chỉ có kết quả cuối cùng." "..." Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, bàn tay để ngang người từng chút siết chặt. Thích Thần đi tới cửa kéo mạnh ra, đang chuẩn bị bước qua thì hắn thoáng dừng lại. Lời nói mang theo ý cười nhàn nhạt. "Cho dù mày có thích em ấy đi chăng nữa cũng không có cơ hội....Như vậy là đủ rồi." Lời nói vừa dứt, Thích Thần bước chân đi tiếp, cửa phòng thay đồ va mạnh vào nhau khép lại. Bên trong phòng. Thẩm Kiêu thu lại ý cười trên mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm xuống. Từ trong phòng thay đồ này nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chính là sân huấn luyện, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người nho nhỏ của cô. Hiện tại có lẽ cô ấy đang rất lo lắng, hoảng sợ.... Cùng với oán hận mình đi. Cậu nghĩ thôi cũng có thể đoán được đến cơ hội giải thích Thời Dược cũng không cho. Thẩm Kiêu rũ mắt lườm thùng rác. Thẻ nhớ bị bẻ vỡ thành từng mảnh nhỏ cùng thẻ sim điện thoại đều đang lọt thỏm vào bên trong. Cậu ta biết, Thích Thần căn bản là không cần phải đến trước mặt hắn làm ra những chuyện này cũng có thể khiến hắn thua triệt để. Mà sở dĩ Thích Thần làm như vậy, đơn giản chính là để hắn càng thêm rõ ràng nhận thấy điều đó. ...Tám năm trước, người mặt không biểu cảm bẻ gãy tay hắn, cũng giống như vậy. Thời gian đã trôi qua tám năm, hắn không biết Thích Thần chữa bệnh đến đâu, nhưng suy suy nghĩ của đối phương bây giờ xem ra là ngày càng âm u đáng sợ. Két một tiếng, cửa phòng thay đồ một lần nữa bị người đẩy ra. Đồng đội Thẩm Kiêu đi tới. "Anh Kiêu, làm sao mà nhìn cửa sổ đến ngẩn người vậy?" "Không có gì." "Xem ra tâm tình cậu đúng là có chút không ổn? Có chuyện gì thì cùng anh em tâm sự một chút, bọn tôi ít nhiều có thể giúp cậu đưa ra chút ý kiến?" "..." Thẩm Kiêu im lặng nhếch môi, cười tự giễu,"Không có gì, chỉ là.... Làm rơi một thứ." "Gì? Làm rơi cái gì hả? Có quan trọng lắm không?" "Cái này cũng khó trả lời, tôi không biết vật này có quan trọng hay không nữa..." Thẩm Kiêu đem hai tay đút túi quần, vươn chiếc cổ thon dài đón lấy ánh mặt trời có chút chói mắt, sau đó thở ra một hơi thật dài, như có như không mà cười khổ, "Cũng không biết, sau này tôi có hối hận hay không." "Hối hận? Vậy thì mau tìm lại đi." "Nếu như rất khó để tìm lại thì sao?" "Không phải, không phải còn chưa thử, cứ như vậy mà từ bỏ? Hình như đây không phải tính cách của cậu!" "..." Không gian trong phòng thay đồ đột nhiên yên tĩnh, Người vừa mới lên tiếng hơi rụt cổ lại, trong lòng suy nghĩ mình không phải là nói sai cái gì đó rồi chứ, khiến cho Thẩm Kiêu càng buồn hơn? Không đợi hắn nghĩ xem có nên nói xin lỗi, thì đã cảm thấy trên vai trầm xuống. Thiếu niên mới nãy còn nhìn ra ngoài cửa sổ đã xoay người lại, nặng nề mà vỗ vai của hắn. Cậu nói rất đúng, tôi chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.Tương lai phía trước còn dài, ai thua ai thắng, còn chưa xác định được." Cảm khái xong, Thẩm Kiêu nhanh chân bước ra ngoài. Để lại bạn học sau lưng một mặt ngây ngốc khó hiểu. .... Đây là tình huống gì vậy, Thẩm Kiêu đột nhiên biến thành nhà triết học sao? Vào lúc Thích Thần trở lại sân thi đấu, từ xa đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi một mình trên chiếc ghế dài. Cô cúi thấp đầu, chiếc đuôi ngựa mượt mà ở sau vai nhanh chóng lướt qua rơi về phía trước. Những ngón tay trắng nhỏ nắm thật chặt viền ghế, từ vị trí hắn nhìn qua giống như không còn chút máu nào, một mực tương phản với hình ảnh bạn học chung quanh. Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của cô, Thích Thần cũng đoán ra được, Thời Dược lúc này mắt nhất định đã hồng. Trong lòng hắn thở dài, đi tới. Thời Dược lúc này cũng vừa dùng điện thoại của mình tra xong thông tin liên quan tới bệnh trầm cảm, cô cũng đã đoán được những lời Thẩm Kiêu nói trước đó "Ngay cả mình cũng dám giết" sẽ là tình huống như thế nào. Cô quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, Thích Thần của hiện tại là một người hoàn mỹ như vậy, anh sẽ như thế nào nếu không thể chữa dứt điểm căn bệnh lâu năm này. Hơn nữa anh còn tự làm hại bản thân từ khi còn nhỏ, thậm chí còn có ý định tự sát. Trong những tiếng hò reo cười nói của mọi người, cô càng ngày càng co rụt bản thân lại, muốn ép buộc bản thân không nghĩ tới những chuyện đáng sợ kia. Cô không muốn vạch lại vết sẹo của Thích Thần, càng không muốn đối phương thấy mình biết được tình trạng của hắn. Nhưng mà càng nghĩ lại càng không nhịn được. Vào lúc Thời Dược đang cố nén nước mắt đến mức ngực cũng có chút đau đớn, một chiếc áo khoác mềm mại đột nhiên trùm lên đầu cô. Trước mắt bất ngờ đen kịt, ngay cả những âm thanh ồn ào ở bên ngoài cũng như bị ngăn cách bởi một thế giới khác. Chỉ có một âm thanh quen thuộc mang theo chút bất đắc dĩ xen lẫn ý cười vang lên. "Nếu như anh ở trên đường nhặt được một con thỏ mắt đỏ, trông thật đáng thương mà không ai muốn, có phải là có thể ôm về nhà nuôi rồi không?" Thời Dược vén một góc áo đang che mắt, ngẩng đầu lên để lộ chiếc cằm thon dài, liền rơi ngay vào bên trong đôi mắt kia. Nhìn thấy rõ trong mắt cô đang đong đầy nước mắt, ánh mắt Thích Thần ảm đạm. Hắn nhịn không được mà đưa tay nhéo nhéo gương mặt cô, nói "Thật đúng là mắt đỏ.... Thỏ con, em nói anh nên mang em về hấp, hay là làm thịt kho tàu, hửm?" Ánh mắt tiến gần trong gang tấc Thích Thần chớp mắt, đối phương rõ ràng trên lưng gánh nhiều muộn phiền như vậy còn cố tỏ ra bình tĩnh để trấn an mình, Thời Dược không biết phải làm sao. Vừa rồi còn cố kìm nén cảm xúc bây giờ lại không ép được, nước mắt giống như chiếc vòng ngọc trai bị đứt dây cứ lạch cạch lạch cạch rơi xuống. Sắc mặt Thích Thần đột nhiên thay đổi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thỏ con nhà mình khóc nhiều như thế, liền nhất thời hoảng hốt không biết nên làm cái gì. "Thích Thần, đến lượt chúng ta ra sân." Trận thi đấu đầu tiên là cuộc thi bóng rổ của tổ toán học, đồng đội đứng cách đó không xa lên tiếng gọi hắn. Các bạn học đến chờ xem cũng có chút sốt ruột trong mắt bọn họ trận đấu này chính là Thẩm Kiêu cùng Thích Thần tranh đấu. Bọn họ đều muốn biết hai đối thủ ngang tài ngang sức, khi đối đầu với nhau sẽ kịch tính như thế nào. Vậy là theo người của tổ toán học vừa lên tiếng, mọi người đều kích động nhìn về phía Thích Thần. Chỉ là bọn họ nhìn thấy, nam sinh trước giờ luôn mang theo gương mặt với biểu tình không đổi lúc này đây hiếm khi thấy xuất hiện vẻ lo lắng phức tạp. Hắn đang đứng trước mặt một cô gái, tay đặt lên chiếc áo phủ trên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng dỗ dành gì đó. Sau một hồi, mọi người mới thấy Thích Thần đứng lên, nhìn về đồng đội cùng trọng tài cách đó không xa làm vài ám hiệu. Sau đó lập tức quay người đỡ cô gái từ trên ghế đứng dậy, rõ ràng là muốn rời đi. Phía sân tập bên này mọi người nhìn thấy liền trở nên xôn xao. Mà tập trung vào tầm mắt của mọi người, chính là cô gái nhỏ khóc đến thảm thương vừa bị lôi đi không tới mấy bước đã vội vàng đưa tay níu lại Thích Thần. "Túi.... Túi còn chưa có cầm." Mới nói được một nửa, cô gái nhỏ trước đó bởi vì khóc đến nghẹn ngào nên nấc lên một tiếng. Thích Thần nghe được vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Hắn quay lại cầm lấy túi xách, nhanh chóng dìu cô rời khỏi đây. Những kia thanh âm ồn ào kháng nghị đều bị hắn bỏ lại phía sau. Trừ cô gái nhỏ của hắn, trên thế giới này không có sự việc hay người nào để hắn phải quan tâm. "Anh không tham gia trận đấu, hẳn không có sao chứ?" Khi xung quanh đã dần yên tĩnh, Thời Dược mới nhỏ giọng hỏi. "Có thành viên dự bị, không sao hết." Thích Thần nhìn thoáng qua thời gian, "Đợi tôi đi xin nghỉ, sau đó sẽ đưa em về nhà." Thời Dược ngây ngốc, mặc kệ mắt mũi đỏ hồng mà ngước lên "Nhưng em nói với cha mẹ là cùng Tôn Tiểu Ngữ đi tham gia hoạt động cắm trại của lớp, ngày mai mới về." Thích Thần bất đắc dĩ nhìn cô. "Không được, ngày hôm nay nhất định phải về, tôi cùng em xin lỗi cô chú, sau đó phải hứa hẹn là sẽ không làm chuyện như vậy nữa." Thời Dược mím môi không nói gì. Nhìn dáng vẻ cô khóc đến đỏ cả mắt, Thích Thần vẫn là không thể nhẫn tâm. Hắn suy nghĩ một hồi nói, "Lên xe trước đi, có thể cho em tới cửa hàng bánh kem gần đây ăn một chút đồ ngọt." "..." Cô gái nhỏ vừa rồi còn cúi đầu ỉu xìu, vừa nghe vậy hai mắt đột nhiên sáng rỡ, ngẩng mặt thật nhanh rồi ra sức gật đầu, "Anh nói đó nhé, sẽ không lừa em chứ?" Người trước giờ không có đam mê với đồ ngọt như Thích Thần, hoàn toàn không có cách nào lý giải được sự hưng phấn của cô, "Em là con thỏ được làm từ kẹo sao?" "..." Chỉ cần có đồ ngọt, Thời Dược mặc kệ Thích Thần nói cái gì đều sẽ không chấp nhặt. Mà về chuyện bệnh tình, hai người vô cùng ăn ý mà lựa chọn tạm thời quên đi. Cách khu huấn luyện khoảng mấy trăm mét có một cửa hàng bánh kem danh tiếng không tồi. Chờ Thích Thần xin nghỉ xong, đơn giản thu dọn một chút đồ đạc, liền trực tiếp mang theo Thời Dược đến cửa hàng kia. Bởi vì là cuối tuần, lại gần giữa trưa, chính là thời gian rảnh rỗi nên các bạn học không biết nên đi đâu. Còn chưa có đi vào cửa hàng bánh kem, Thời Dược đã nhìn thấy bên trong rất đông đúc. Cô có chút vui vẻ, tình huống này nói rõ rằng cửa hàng bánh kem này vô cùng chất lượng, thu hút được rất nhiều khách hàng. Có khả năng là bánh kem ở đây ăn thật ngon mới có thể khiến mọi người tới nhiều như vậy. Chỉ là vừa mới định đẩy cửa vào, động tác của Thời Dược liền dừng lại ngay lập tức. Cô quay đầu nhìn về phía Thích Thần, ánh mắt ảm đạm, "Anh... Chúng ta đổi một cửa hàng khác nhé?" "Hửm?" Thích Thần không hiểu gì, cúi xuống nhìn cô. "Làm sao vậy, không thích quán này?" "... Vâng, em không thích." Thời Dược buông tay ra khỏi cánh cửa. Cô vừa muốn quay đầu rời đi, liền bị Thích Thần đang đứng tại chỗ nắm lấy tay cô kéo lại. "Là em không thích, hay là em sợ có quá nhiều người làm tôi không thoải mái?" "..." Bị đối phương nói trúng tâm tư, Thời Dược có chút bối rối cúi đầu im lặng. Cô sợ Thích Thần sẽ đối với hoàn cảnh như vậy mà không thoải mái, nhưng lại càng sợ đối phương vì chính mình bị "phân biệt đối xử" như vậy mà sinh ra chán ghét. "Đừng suy nghĩ nhiều." Thích Thần đặt tay lên đầu cô khẽ vuốt, "Tai thỏ đều nhanh chóng xoắn thành cái bánh quai chèo." "Có thể..." "Em thích, tôi đều thích." Thích Thần cắt ngang lời cô, tay trái dắt tay cô, tay phải đẩy cửa ra đem người đẩy vào bên trong. Bị tiếng chuông gió treo trên cửa kích thích lực chú ý, các bạn nữ trong cửa hàng sau khi nhìn qua đều không thể nào rời mắt. Thích Thần đưa Thời Dược đến thẳng quầy hàng hỏi, "Có thể giới thiệu cho tôi loại bánh nào ngon không?" Nhân viên phục vụ nhìn hai người mỉm cười. "Hai bạn tới thật đúng lúc, cửa hàng chúng tôi hôm nay có hoạt động tình nhân." Đôi lời của tác giả: Thời Dược:????? Thích Thần: [ vui vẻ gật đầu ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]