Chương trước
Chương sau
Edit: Tris
Beta: Leah Leah
________________________
Thời Dược bất an đi theo sau lão sư chủ nhiệm về lớp, vừa bước chân vào cửa đã thấy có gì đó kì quái.
Yên tĩnh.
Thật sự là quá yên tĩnh.
Không hề có cảnh tượng ồn ào thậm chí là đánh nhau hỗn loạn như trong tưởng tượng của cô.
Cao nhị lớp 7 trầm lặng như là đang trong giờ học mà rõ ràng âm thanh xôn xao của các lớp khác từ hành lang vọng đến cho thấy hiện tại vẫn đang là thời gian nghỉ giải lao.
Vốn lão sư đang nghiêm nghị giận dữ cũng thấy có chút bất ngờ, nhíu mày nhìn Thời Dược dường như muốn hỏi cô có phải là tìm mình tán dóc hay không.
Tuy nhiên qua một hồi lão sư liền trực tiếp bác bỏ suy nghĩ này bởi vì Thời Dược xưa nay vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, huống hồ chuyện như thế này không có lý do gì để cô đùa cợt.
Nghĩ như vậy, sắc mặt lão sư chủ nhiệm lại trầm xuống, quay đầu nhìn về phía cả lớp đang im như thóc.
"Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ, hai cậu đi theo tôi!"
"..."
Hai người kia bị điểm tên thì ỉu xìu đạp ghế đứng lên, đi đến trước phòng học. Lúc lão sư chủ nhiệm đi ra, hai người bọn hắn đành nhấc gót theo sau.
Thời điểm đi ngang qua Thời Dược, Chu Phòng Vũ liền ném cho cô ánh mắt hình viên đạn.
Hắn ta còn đang định mở miệng nói với cô thì đột nhiên giống như nhớ tới cái gì vội khựng lại, trên mặt liền xuất hiện biểu cảm khó tả.
Cuối cùng vẫn là không nói một lời mà bỏ đi.
Thời Dược có chút không hiểu tình huống này là thế nào.
Cô do dự trong phút chốc nhưng rồi cũng không suy nghĩ gì nhiều, bước chầm chậm quay trở về bàn.
Tên "anh trai" bất đắc dĩ của cô hiện giờ trông vẫn còn "toàn vẹn" không thiếu cái tay cái chân nào mà dửng dưng ngồi ở đằng kia.
Trên gương mặt đẹp đẽ ấy cũng không hề có thêm một vết mảng xanh đỏ tím vàng nào cả.
Thời Dược thở phào một hơi.
Chỉ là một hơi này thở chưa xong thì nam sinh đang ngồi nâng mắt lên nhìn cô, con ngươi đen nhánh khiến cho Thời Dược suýt chút nữa thì ngạt, cơn đau xốc hông vì chạy khi nãy lại nhói lên. Mắt hạnh xinh đẹp trợn tròn trông như vừa nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm vậy.
"... Sợ cái gì?"
Ánh mắt Thích Thần sáng lên nhìn thẳng vào người đối diện.
Thời Dược kịch liệt lắc đầu, lí nhí "Tôi không có" như để một mình cô nghe vậy.
Thích Thần cũng không muốn đôi co, nhìn xuống tay cô rồi hỏi
"Nước đâu?"
Thời Dược nhớ ra chợt ngẩn người, vô thức quay đầu mắt tia về mấy bàn phía sau một lượt.
Bàn của Tôn Tiểu Ngữ không có ai, cậu ấy không ngồi ở bàn nên bình nước cũng không luôn.
Trong lòng Thời Dược lặng lẽ kêu gào đau khổ, cô thật vất vả mới lấy được dũng khí để bảo Thích Thần cho cô ra khỏi chỗ đi lấy nước, giờ muốn uống biết nói làm sao đây.
Chẳng lẽ tiết sau lại phải xin thêm lần nữa...?
Thích Thần nhìn bộ dạng bối rối ngây ngốc của cô bỗng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt bỗng hiện ra một thứ cảm xúc rối bời trào dâng, nhưng cuối cùng vẫn đè nén hết những xao động ấy xuống.
Hắn với tay vào balo lấy ra một bình nước màu xanh đậm, bên ngoài còn mới tinh nhìn là biết chưa từng dùng qua.
"Em đi vào đi."
Nói xong câu này hắn đứng lên, đi ra khỏi phòng học cũng không quay đầu lại.
"Gì cơ?"
Thời Dược nhìn theo bóng lưng của hắn mà thấy thật mờ mịt.
Tuy nhiên sau khi Thích Thần đi ra ngoài cũng bị không khập khiễng cho nên anh ấy hẳn là không bị bắt nạt.
Mà cô cũng chẳng biết hỏi gì hơn, lúc này Thời Dược mới hoàn toàn thả lỏng tâm trạng.
Nếu như cái "kinh hỉ" xuất hiện trong ngày đầu tiên hắn đi học là bị người khác bắt nạt, có lẽ cô cùng người mẹ vĩ đại Quan Tuệ tiểu thư sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con luôn ấy chứ.
Haizz... có anh trai thật là phiền phức mà.
Thời Dược vừa nghĩ vừa đi vào chỗ. Còn chưa kịp ngồi xuống, cô liền phát hiện ra hai bạn học phía sau đang nhìn mình với ánh mắt quỷ dị.
Thời Dược: "...? Có vấn đề gì không?"
Hai người họ lại quay sang nhìn đối phương một cái, người kia cười một cách gượng gạo rồi mới ấp úng mở miệng hỏi cô
"Thời Dược, cậu với bạn học mới...có quen nhau hả?"
Thời Dược hơi bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là lúc nãy đoạn đối thoại của mình với Thích Thần có lẽ đã khiến cho bọn họ nghi hoặc.
Cô đành cười nói
"Cậu ấy tên là Thích Thần, vừa nãy lão sư toán đã giới thiệu. Các cậu không nghe được sao?"
Nam sinh bàn dưới gãi gãi cái đầu nói
" Bọn mình không có ý tứ như thế, chính là —— "
Chưa nói hết câu thì đột nhiên ngừng lại.
Thời Dược hoang mang
"... làm sao vậy?"
"Không có gì không có gì."
Cậu ta xua tay rồi liền vội vàng cúi đầu.
Thời Dược cảm thấy thật khó hiểu. Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, bỗng nhiên cảm thấy không gian tối sầm đi, ánh sáng phía sau như bị thứ gì đó che khuất hơn phân nửa, theo bản năng cô vội vàng quay đầu lại.
Một bình nước màu xanh đậm - rất giống với cái màu lam nhạt của cô, được ai đó đặt lên mặt bàn, những ngón tay kia thon dài đẹp đẽ, đốt ngón tay lại cứng cáp tạo cảm giác vô cùng mạnh mẽ, uy lực.
Thời Dược còn đang ngơ ngác theo bàn tay nhìn lên thì lúc này Thích Thần đã ngồi xuống bên cạnh.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn không nhìn cô mà đặt bình nước xuống xong liền thu tay lại.
Giọng có chút lãnh đạm nói
"Bình nước mới, chưa dùng qua bao giờ."
Nghĩ nghĩ, hắn lại thêm một câu
"Còn khá nóng."
Thời Dược: "..."
"Ồ."
Cô chậm rãi đem bình nước đặt vào trong lòng bàn tay, đợi nhiệt độ ấm áp của nước nóng từng chút từng chút truyền sang da thịt.
Sau đó, cô nghiêng đầu quan sát Thích Thần, ở nơi mà hắn không nhìn thấy, đôi môi xinh xắn cong lên cười tủm tỉm.
Cảm giác có anh trai ấy hả...
Dường như cũng không quá tệ đâu.
Chỉ sau một ngày, tin tức cao nhị lớp 7 có một học sinh nam mới chuyển đến đẹp trai không tì vết nhưng lại không bộc lộ cảm xúc ra ngoài đã lan truyền khắp trường học.
Hậu quả là trước cửa mỗi giờ giải lao lại đông nghẹt người tụ tập, không chỉ có nữ sinh cùng khóa mà thậm chí các nữ sinh cao tam cũng xuống tận nơi "tham quan".
Nhìn cảnh này Thời Dược cuối cùng cũng hiểu ra cô đã đánh giá thấp lực sát thương trên gương mặt của người anh trai này rồi!
Khi vừa đi lấy bình nước nóng trở về, Thời Dược phải tốn sức gào lên "Tôi là học sinh cao nhị lớp 7, làm ơn cho đi nhờ một chút!" mới có cơ hội chen vào lớp.
Trước mắt thấy chỉ còn một bước chân nữa thì bỗng cô lại bị người ta kéo lại.
"Bạn học à"
Cô gái giữ chặt Thời Dược lúc này gương mặt đỏ bừng, trong tay cầm một hộp socola Ferrero được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ,
"Cậu có thể giúp tôi đem món quà này tặng cho Thích Thần lớp cậu được không?"
"..."
Thời Dược bất đắc dĩ nhìn vào hộp Ferrero trông rất ngon, nhưng vẫn cưỡng ép mình lắc đầu
"Không phải là tôi không muốn giúp cậu nhưng mà cậu ấy rất hung dữ...những thứ này đem tặng sẽ bị Thích Thần ném đi, rất lãng phí. Thế nên cậu đừng cho cậu ấy, đồ ngọt là báu vật nên hải được đối xử quý trọng nâng niu!"
Cô gái "..."
Chỉ là nhờ đưa hộ quà tặng thôi mà, làm sao mình lại đụng phải một kẻ điên rồi?
Thời Dược nói xong tiếc nuối nhìn hộp Ferrero một chút mới lưu luyến mà đi vào phòng học.
Còn mấy bước nữa là tới chỗ ngồi, Thời Dược đưa mắt nhìn mặt bàn hoàn toàn trống trơn chẳng có thứ gì.
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, nghĩ đến lúc trước khi đi trên đó vẫn còn nhiều đồ ăn vặt... Nhất định là do tên anh trai đáng ghét không biết quý trọng đồ ngọt kia tàn nhẫn ném đi rồi!
Mình thì bị tiểu thư Quan Tuệ cấm ăn đồ ngọt đáng thương biết bao nhiêu, còn cái người, có nhưng lại phung phí của trời! Quả nhiên là được yêu thương chiều chuộng thì vĩnh viễn không biết tiếc cái gì cả...
Mang tâm sự đau khổ ấy trong lòng, Thời Dược khó mà giữ được gương mặt bình tĩnh không biểu tình gì đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của kẻ không có tim gan này.
"..."
Cảm giác một bóng dáng đứng lù lù bên cạnh, Thích Thần nghĩ lại là người đến đưa quà nên không kiên nhẫn nhìn lên định đuổi đi, thế nhưng hóa ra lại là cô em gái nhỏ đang cầm bình nước màu lam nhạt trở về. Mặt - đầy - oán - giận.
Nhìn bộ dạng cau mày nhăn nhó của cô, đám mây mù trong lòng Thích Thần đột nhiên biến mất không dấu vết.
Hắn đứng lên, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt thăm dò của những người ở trong ngoài phòng học mà chỉ chăm chú nhìn Thời Dược từ từ đi vào chỗ ngồi.
Ngồi xuống xong Thời Dược mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc thừa lúc không ai chú ý tìm một cơ hội mở miệng hỏi hắn:
"Thích Thần, cậu không thích đồ ngọt sao?"
"...Thích Thần? "
Hắn nheo mắt, lặp lại với giọng điệu nguy hiểm
Thời Dược đành nhếch miệng cười hề hề, nghẹn khuất phun ra hai chữ, "Anh trai."
Nghe thấy vậy, ý cười trong đáy mắt Thích Thần muốn tràn ra ngoài, nhưng rất nhanh hắn đã thu tầm mắt lại.
"Hừm, không thích."
Thời Dược sáng hết cả mắt lên
"Không thích nhưng anh vứt đi thì quá lãng phí, như thế là không tốt đâu! Mình vẫn nên mang về nhà rồi làm gì thì làm. Nếu như anh ngại phiền phức không muốn mang thì tôi có thể giúp anh —— "
"Không được."
Cô còn chưa nói xong thì Thích Thần đã cự tuyệt ngay lập tức.
Thời Dược nhất thời không giấu nổi vẻ ủ rũ
"Tại sao..."
"..."
Thích Thần liếc sang nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ đáng yêu có chút trầm ngâm, hỏi
"Răng em không đau sao?"
"——!"
Thời Dược vô thức đưa tay lên che miệng, các ngón tay thanh mảnh mềm mại luống cuống, ánh mắt lại vô tội hỏi hắn
"Làm sao anh biết... tôi ăn đồ ngọt sẽ bị đau răng?"
Lúc này Thích Thần mới nhận ra mình lỡ lời, khóe môi mấp máy định trả lời nhưng rất nhanh nghĩ ra cách chữa cháy.
Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói
"Em thì có cái gì mà tôi không biết."
Thời Dược: "...???"
Chẳng lẽ Thích Thần thật ra là nội ứng của Quan Tuệ tiểu thư phái tới để quản cô hay sao???
Nghĩ như vậy, Thời Dược chợt cảm thấy con đường phía trước thật là u ám.
*
Buổi chiều tiết thứ hai là tiết thể dục.
Tam Trung là trường trọng điểm của tỉnh, lại là một tỉnh lớn đầu quân cho trường đại học cho nên có tiết thể dục là chuyện cực kì hiếm thấy.
Chính vì thế cho dù là đang chiều mùa hè nắng chói chang nhưng các học sinh cũng hưng phấn vô cùng, chỉ muốn chạy ngay tới sân tập.
Cách thời điểm tiết học đầu tiên kết thúc còn một phút đồng hồ, lão sư vật lí đành lục đục cất sách giáo khoa.
"Nhìn các em thế này nên các thầy cô đều không muốn dạy trước tiết thể dục tí nào hết. Đứa nào đứa nấy y hệt Tôn Ngộ Không mới vỡ đá chui ra, ngồi trên ghế cũng không yên —— lão sư thể dục cho các em ngồi trên ghế học vung gậy Như Ý hả?"
Học sinh trong lớp bị chọc cho cười vang. Cười xong, tất cả liền nhìn lão sư với đôi mắt lấp lánh.
Ông phất phất tay
"Đừng có hi vọng tôi cho tan học sớm. Kể cả các lớp khác có tan cũng phải giữ các em trong lớp tới giây cuối cùng. Bằng không thầy hiệu trưởng lại bắt phạt tôi cho học sinh tan lớp sớm, đấy là tội lười biếng có biết hay chưa?"
"Biết rồi ạ ". Một loạt các âm thanh uể oải kéo dài.
Thời Dược lặng yên không nói chuyện, sau đó quay sang nhíu mày nhìn "bạn cùng bàn".
Tiếng ồn lớn như vậy mà hắn cũng ngủ được?
Không biết có phải là thói quen hay không, hắn mỗi lần ngủ gật đều quay mặt về phía cô mà ngủ.
Mặc dù cô đã cố gắng không để ý nhưng vẫn là không kìm được ánh mắt liếc sang gương mặt người con trai này.
Quả không hổ danh mới ba ngày đi học đã thu phục được trái tim của nữ sinh cả trường, đôi môi hơi mỏng, sống mũi cao thẳng tắp, ngay cả trong lúc ngủ mơ khóe mắt đào hoa cũng cong lên, các đường nét đều hài hòa vô cùng.
Thời Dược quan sát một hồi lâu mà vẫn chưa thể tìm ra một nhược điểm nào dù ở khoảng cách gần như vậy.
Nếu như nhất định phải chọn thứ không hoàn mỹ trên mặt hắn, có lẽ chỉ là hắn ta từ khi về nước bị chênh lệch múi giờ nên ngủ không đủ giấc, dưới đôi mắt đào hoa là hai bọng mắt thâm nhàn nhạt nổi lên trên làn da trắng nõn.
Đáng tiếc gương mặt hắn quá đẹp, đẹp đến nỗi chút tì vết cũng thành tô điểm.
Khi hắn yên lặng nằm ngủ như vậy, vết thâm dưới mắt lại gợi cho người khác một loại cảm giác thương cảm và đau lòng.
Nhìn đến hàng lông mi của hắn, Thời Dược nghĩ từ chiều hôm qua tới giờ, liệu đây có phải cái gọi là "lông mi chơi nhảy dây được" trong truyền thuyết đúng không???
Một phút sau, tiếng chuông chói tai cuối cùng cũng đánh thức người đang say giấc nồng. Thích Thần khi mới thức dậy cũng không có biểu cảm gì, gương mặt tuấn tú bình tĩnh đứng lên đi ra ngoài, thế nhưng khí lạnh hắn tỏa ra cũng đủ dọa người khác sởn cả gai ốc.
Mãi cho đến khi thân ảnh kia ra khỏi phòng học rồi, Tôn Tiểu Ngữ ở phía sau quan sát một hồi lâu mới vỗ vỗ ngực đi tới nói
"Mẹ ơi... Nam thần chưa tỉnh ngủ hơi bị đáng sợ á."
Thời Dược bất đắc dĩ liếc nàng một cái.
Tôn Tiểu Ngữ nói tiếp
"Nhưng mà cậu có hiểu tại sao không?"
Thời Dược "Hiểu cái gì cơ?"
Tôn Tiểu Ngữ "Nam thần của mình lúc nào cứ đến buổi chiều là ngủ chứ còn sao nữa? Mà đúng là nam thần nên có phúc lợi thật tốt, mình thấy các thầy cô đều không nỡ gọi cậu ấy dậy."
Thời Dược "Bởi vì trước đây hắn ở cách chúng ta cả nửa bán cầu. Anh... Thích Thần từ Los Angeles trở về, ba giờ chiều trở đi cũng là lúc hắn bắt đầu đi ngủ. Chủ nhiệm của hắn ở bên kia chắc cũng từng nói với các thầy cô rồi."
"Thì ra là vậy, thảo nào..."
Tôn Tiểu Ngữ ồ à
"...cơ mà sao cậu biết rõ thế?" . Ngôn Tình Tổng Tài
Động tác Thời Dược chợt khựng lại. Cô do dự một chút mới định mở miệng nói
"Thật ra, Thích Thần chính là..."
Nói còn chưa dứt lời, trước cửa phòng học đột nhiên xuất hiện mấy nữ sinh đi vào, là học sinh lớp khác, thoạt nhìn quần áo tóc tai trên người đều không đúng nội quy trường học, một trong số những người đó còn đeo khuyên tai bạc sáng loáng.
Lúc này trong lớp đã vắng bóng người, mấy nữ sinh thấy thế cau có khó chịu.
Mãi đến khi có một người nhìn thấy Thời Dược liền hồ hởi quay sang nói với nữ sinh đeo khuyên tai ở giữa, tay chỉ chỉ về phía cô.
"Chị Kỳ, kia chính là đứa ngồi cùng bàn với Thích Thần."
Cô ta cũng không thèm giấu giếm mà nói to, Thời Dược cũng ngay lập tức cảm thấy trong lời nói đều toát ra địch ý. Cô liền tìm cách tránh rắc rối.
"Cô chính là ——".
Nữ sinh được gọi là chị Kỳ còn chưa kịp dứt lời, cô gái mà trong mắt bọn họ chỉ là con thỏ nhỏ vô hại đã kéo theo cả cô bạn còn đang sợ hãi đến choáng váng đứng bên cạnh nhấc chân chạy biến.
Khi mấy người bọn họ kịp lấy lại thần hồn hung hăng đuổi theo thì hai người đã chạy về phía cửa sau rồi.
Thế là ngày đó, trên hành lang trước cửa cao nhị lớp 7, các học sinh lớp khác đã có dịp được chứng kiến một màn thi đấu vượt chướng ngại vật "ngươi đuổi ta trốn" vô cùng quyết liệt.
Toàn bộ quá trình Tôn Tiểu Ngữ vẫn quay cuồng trong mơ hồ, bị Thời Dược lôi kéo chạy xuống nửa cái cầu thang rồi mới định thần lại được
"Dược Dược chúng ta chạy đi đâu bây giờ?"
"Sân tập! Mau đi tìm lão sư thể dục đi!"
Thời Dược tranh thủ liếc nhóm nữ sinh đang chạy rất nhanh từ trên lầu xuống rồi vội vã thu tầm mắt lại cắm đầu chạy tiếp.
Trong lòng cô đang kêu khổ thảm thiết ——
Có người anh trai như thế này thật sự là quá khổ!
Không biết có phải là ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô hay không mà vừa đến đầu cầu thang, lúc Thời Dược cắm cổ chạy tiếp liền cảm giác bên hông tự dưng bị túm lấy.
Thời Dược suýt chút nữa mất trọng tâm mà ngã sấp mặt nhưng thân thể cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp đầy mạnh mẽ.
Từ trên đỉnh đầu cô truyền đến một âm thanh khàn khàn mà quen thuộc, có chút bất đắc dĩ hỏi
"Chạy cái gì?"
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dược Dược: Anh ơi cứu mạng!!! Có người đuổi theo em QAQ
Thích Thần: Tôi ở bên lề đường, nhặt được em thỏ nhỏ, nhét em vào trong túi, ai gặp cũng không cho:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.