Hôm nay đã là 27 âm lịch rồi mà anh hai vẫn chưa về nó buồn lắm luôn, anh đã hứa xuân năm nay anh sẽ về chơi với nó. Vậy mà tới giờ anh vẫn chưa về nó thui thủi ở nhà 1 mình. Buồn dễ sợ, đang nằm ngủ thì:''bing bong...bing bong...bing bong...'' nó chạy ra mở cửa lại là hắn. Hắn không cần xin phép nó mà chạy luôn vào nhà.
-này sao anh lại tự nhiên đến thế chứ_nó cau mày nói.
-...._hắn không nói không rằng đến chỗ ghế sofa ngồi dựa lưng vào thành ghế.
-này hôm nay anh bị câm à_nó ngồi cạnh lay lay tay hắn.
Chợt hắn quay sang nó, ôm nó vào lòng mình, nó cựa quậy để thoát ra khỏi vòng tay hắn.
-buông tôi ra anh bị điên à?_nó nhăn mặt nói.
-một chút thôi!!_hắn vừa nói vừa khép mi lại.
-anh có chuyện gì rồi sao?_nó nhìn hắn hơi lo lắng.
-tôi không sao_nói rồi hắn buông nó ra.
-có lẽ lần này tôi sẽ phải qua bên Nhật một chuyến để du học bên ấy _hắn nói bằng giọng buồn buồn.
-vậy thì tốt chứ sao_nó
-tốt cái đầu cô_hắn nói rồi cốc nhẹ vào đầu nó
-ây za sao anh lại cốc đầu tui_nó la lên.
-vì tôi đi lần này tới 5 năm nữa mới về, vả lại tôi còn chưa thổ lộ được với một cô gái nên chưa thể đi_hắn
-ủa anh mà cũng đơn phương một ai sao?_nó mặt ngây thơ hỏi.
-ừ, tôi phải làm sao đây_hắn nhìn nó rồi nói.
-thì anh cứ mạnh dạng mà thổ lộ chứ anh mà cứ im lặng thế này tới bao giờ cô ấy mới biết đây?_nó lý giải như một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngoc-lam-phai-khong-anh/90279/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.