-giải thích anh tưởng tôi là con nít hả?
-nhưng em hãy nghe anh nói đi đã..._nhưng hắn chưa nói hết câu thì điện thoại đã vang lên từng hồi, hắn liền nghe máy, gương mặt hắn dần đánh lại, xong rồi bỏ đi luôn không thèm nói với nó một câu nào,nó nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ nhưng cũng chưa được bao lâu thì điện thoại nó cũng vang lên là số của Lee* nó nghe máy:
-alo có chuyện gì?_nó
-......
-cái gì?
-......
-Chuyện Đó Là Sự Thật Sao? Nó Xảy Ra Vào Lúc Nào?_nó hét lên gương mặt cũng chẳng tốt hơn hắn khi nghe cú điện thoại lúc nãy.
-.........
-cho tôi địa chỉ ngay_nói đến đoạn này trên khuôn mặt đó đã nổi lên từng đường gân xanh. Hiện tại nó đang rất muốn giết người tại sao ư?
-........
-được rồi _nó cúp máy xong thì chạy đi luôn.
Nó chạy ra khỏi trường đón taxi đi thẳng đến bệnh viện Y, khi chiếc taxi dừng đã dừng trước cửa bệnh viện nó không ngần ngại rút tờ 500k đưa cho tài xế dù là quảng đường từ trường nó đến đây chỉ có 4km thôi! nó theo địa chỉ của lee mà đi lên tầng 5, quả nhiên lee đang ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, anh ngồi đó nhưng cứ hướng mắt về phía phòng cấp cứu. Nó đi thật nhanh đến chỗ lee, đứng ngay trước mặt anh hai gương mặt trắng bệt, nắm lấy vai lee nghiêm giọng hỏi:
-tôi hỏi anh. anh trai tôi đã gặp chuyện gì mà ra nông nỗi này?_nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngoc-lam-phai-khong-anh/2264773/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.