Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cũng đã là 5 năm.5 năm thời gian không quá ngắn cũng không quá dài
5 năm đủ làm cho con người ta trở nên thay đổi
5 năm thời gian không đủ để xóa nhòa một bóng hình
5 năm đủ để trả một cái giá rất đắt
5 năm trôi qua đối với ai cũng gọi là mau nhưng đối với một người nào đó thì đó lại rất dài
5 năm nỗi đau vẫn chưa hề nguôi ngoai
...............
Hôm nay vẫn như mọi khi nó vẫn đến bệnh viện để thăm anh nó, 5 năm rồi mà anh vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nhưng nó vẫn nuôi hi vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại, nó đang ngồi gọt táo thì Minh Châu đến, trên tay cô cầm một bó hoa và trái cây, đặt 2 thứ đó xuống cô lại thờ thẫn nhìn anh, gương mặt anh vẫn cứ anh tuấn sắc sảo như ngày nào, một vài sợi tóc rũ xuống bên mắt anh cô khẽ vén lên, tự nhiên không biết nước mắt từ đâu lại chảy ra, anh như thế này cô cũng đau lắm chứ! đâu phải chỉ riêng mình nó đâu, kể từ ngày anh hôn mê cô thường xuyên đến thăm và kể chuyện như nó, nó cũng xem cô là chị dâu của mình từ rất lâu rồi.
-chị Minh Châu_nó chợt gọi tên cô
-có gì không Vy?_cô
-chị có chán nản khi phải chờ đợi anh của em không? bác sĩ nói có khi anh ấy bị như vầy suốt đời đó _nó nói như vậy cũng là vì tương lai của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngoc-lam-phai-khong-anh/2264770/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.