Nó nhìn thấy hắn như vậy thì nó cũng chẳng vui vẻ gì, tim nó như ngàn nhát dao đâm xuyên qua vậy, nó cứ tưởng là mọi chuyện đã nguôi ngoai và đã đi vào quá khứ rồi chứ? Nó chạy thật nhanh ra ngoài, lấy tay che miệng lại để không phát ra những tiếng nấc, nó nấc lên từng hồi, nước mắt không biết từ đâu mà cứ tuôn ra, những giọt lệ mặn chát từng giọt một thấm vào môi vào má nó, đôi mắt trong veo lúc sáng bây giờ đã ướt nhòe ra rồi.
Còn hắn, hắn ngồi bệch xuống đất hai mắt nhìn vào khoảng không vô định, hắn đã làm gì sai chứ? Hắn vẫn chưa giải thích cho nó mà? Lần đó hắn đi cùng Kim Chi và thân mật với cô ta là do ba mẹ bắt buộc. Còn việc hắn mất tích 5 năm thì cũng là do ba mẹ ép chứ hắn chưa bao giờ muốn bỏ rơi nó. Bây giờ nghĩ lại hắn thấy mình thật khờ dại, tin vào lời nói của con gái nhất là người con gái mình yêu để bây giờ cô ấy có một tình yêu mới một gia đình mới và một cuộc sống mới mất rồi, và bây giờ là ai bỏ rơi ai đây thật nực cười mà. Hắn tự cười một mình như một gã điên, lòng hắn đau nhói lên từng cơn, yêu hận cứ theo đó và dân trào. Cuộc đời quá bất công với hắn thì phải, cho hắn một gia đình thì gia đình đó lại không có tình thương, cho hắn một cuộc sống dù là rất giàu có và có địa vị trong cái xã hội này nhưng lại đầy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngoc-lam-phai-khong-anh/2264768/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.