Phải chăng nước mắt không màu?...nên không ai hiểu được nỗi đau.....
=========================================
Vẫn như mọi hôm nó vẫn đến công ty, vẫn làm việc và vẫn làm mặt lạnh với mọi người.
Nó đang làm việc thì chuông điện thoại chợt vang lên:
-alo ai vậy?
-mẹ Lâm hả? con Tiểu Vũ nè!
-a tiểu Vũ đó à? mẹ xin lỗi nha lâu rồi mẹ không đến thăm con
-không có gì đâu mẹ hihi!!!!!!
-Dạo này con khỏe không?
-con vẫn khỏe còn mẹ thì sao? con nghe mẹ Huyền nói dạo này mẹ bận lắm phải hông?
-mẹ vẫn khỏe, bao giờ rãnh mẹ sẽ đến thăm con nhé!
-dạ! vậy bây giờ mẹ làm việc đi, con đi ăn sáng đây! '
-Tiểu Vũ mau đi ăn sáng nhanh cho ba, nói chuyện với bạn gái hay gì mà nói mãi thế?_vâng chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Minh ca ca papa của tiểu Vũ. Nó nghe xong câu nói mà không nhịn được cười thằng bé mới có 5-6 tuổi mà đã nói là có bạn gái uầy cha nào con nấy.
-thôi bye bye con trai *chụt*_nó tắt điện thoại xong thì liền vùi đâu vào công viêc.
Đến lúc gần trưa thì Bảo đến rủ nó đi ăn hai người đang đi thì gặp phải một người, cái người mà nó không muốn gặp nhất chính là Hắn:
-a chào chủ tịch Hàn _ Bảo thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngoc-lam-phai-khong-anh/2264760/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.