Sau khi đọc xong dòng tin nhắn, nó mím chặt môi lại, một cảm giác đau nhói len lõi trong trái tim của nó là gì đây? Phải nó đã trách lầm hắn, vụ việc 5 năm về trước hắn không có liên quan và hắn cũng chính là người bị hại vậy mà trong suốt những năm qua nó luôn căm phẫn hắn và đã chấm dứt tình cảm với hắn một cách phủ phàng, nó nghĩ có lẽ 5 năm qua hắn rất đau khổ và còn đau khổ hơn nó gấp trăm ngàn lần. Nó nắm tay thành quyền nghiến răng ken két nói nhỏ ''được tụi bây đã có gan như vậy thì tao sẽ chơi với tụi bây cho tới cùng '' Một kế hoạch được vạch ra trong đầu nó.
=======
sáng hôm sau
=======
Sau giờ làm nó không đi về nhà ngay mà vẫn còn lang thang trên phố, do là Bảo phải đi công tác bên Canada nên thế là nó mất đi một tài xế, đang lang thang trên phố vắng thì chợt một đám người áo đen to con vạm vỡ nhìn mặt tên nào cũng cô hồn các đản khồng tự nhiên lại chắn ngan lối nó đang đi, mặt nó lạnh tanh gân giọng nói:
-tụi bây là ai? sao lại dám ngán đười tao?
-nào em xinh đẹp như vầy sao mà dữ, dữ vậy?_tên cầm đầu to con lên giọng đểu cán nói.
Hắn bất giác sờ lên mặt nó và tất nhiên bàn tay bẩn thiểu của hắn ta liền bị nó gạt bỏ không thương tiếc, ánh mắt nó nhìn mấy tên này càng ngày càng nặng âm khí.
-em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngoc-lam-phai-khong-anh/2264754/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.