p class="watch-page-fiction-content">Sau khi Tần Thiên rời đi, Mã Anh Kỳ lại tiếp tục công việc tìm sổ ghi chú của mình. Cô không hi vọng nó vẫn nằm im một chỗ bị người ta giẫm đạp, mà lại hi vọng rằng người đàn ông lần trước đã nhặt nó. Chỉ là người này trông chững chạc như thế, ít nhiều gì cũng gần 30 rồi mà vẫn thích ăn kẹo đường ư? Nếu như đến đây ăn thường xuyên thì còn có thể gặp, đằng này cô lại chẳng biết gì về người ta.
"Mã Anh Kỳ?"
Một giọng nói cất lên từ sau lưng, dường như mang theo âm điệu dò xét, không chắc chắn lắm. Mã Anh Kỳ quay đầu lại nhìn, sau đó liền đứng yên tại chỗ. Thạch Dị Quy đứng đối diện cô, nói là thế nhưng lại cao hơn cô khá nhiều, che hết cả ánh nắng. Gương mặt nhỏ nhắn của cô vì nắng mà trở nên hồng hào, miệng hơi hé ra.
"Anh..."
Cô chợt nhớ đến cuốn sổ ghi chú của mình, vội vàng hỏi.
"Phải rồi! Lần trước anh ở đây có nhặt được quyển sổ nào không ạ? Là quyển sổ có nhiều con vật trên đó, còn có tên của em nữa!"
Thạch Dị Quy nhìn cô miêu tả nhiệt tình như vậy, rõ ràng quyển sổ trong túi áo nhưng lại vui vẻ lắc đầu.
"Không thấy!"
Mã Anh Kỳ ngẩn ra.
"Không thấy ư?"
Anh khẳng định gật đầu, đuôi mắt hơi cong lên như đang cười. Cô ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không thể tin được mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066394/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.