p class="watch-page-fiction-content">Mã Anh Kỳ cầm cuốn sổ, nghiêm túc xem bài. Trong lúc đó, Thạch Dị Quy mở nắp lon nước ngọt ra uống một hơi. Cô lại không nhịn được sự tò mò của mình, lén nhìn trộm. Anh ngước cổ lên, để lộ ra yết hầu đang đưa đẩy, đón nhận cơn sảng khoái từ lon nước ngọt.
Đêm qua anh có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn thường ngày, dù có chút không quen nhưng phải thừa nhận như vậy rất thoải mái. Thường ngày anh ở khu quân đội dã chiến giúp đỡ các nạn nhân, đi qua đi lại giữa các tiểu khu và lều trại. Trong khu đa phần là nam, chỉ có một vài nữ y tá, và một nữ trung sĩ.
Viên Mẫn cũng là bác sĩ tình nguyện như anh, nhưng vào khu quân đội trước anh một năm. Hai người tình cờ gặp nhau ở Vũ Hán, vì cùng chung chí hướng nên vào Nam Kinh một lượt.
"Em xem xong rồi!"
Mã Anh Kỳ ho một tiếng, sau đó nghiêng người xoay về phía Thạch Dị Quy. Cô chớp mắt, nhìn anh đặt lon nước ngọt xuống nhìn sang mình.
"Có chỗ nào khó hiểu không?"
Cô gật đầu, rồi chỉ tay vào mấy dòng chữ mà anh viết. Hai người ngồi dưới gốc cây mận, vài chiếc lá rơi lác đác, hoa mận vừa mới đâm chồi.
Tần Thiên cùng vài cậu bạn sau khi ở tiệm game chơi xong, đi ngang qua lại vô tình bắt gặp hình ảnh này. Đầu cậu ta như bị trời váng một cú, đứng chôn chân tại chỗ. Mã Anh Kỳ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066388/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.