p class="watch-page-fiction-content">Sáng hôm sau.
Mã Anh Kỳ vào lớp học, nhưng lần này người ngồi bên cạnh cô là Diệu Hương đã không thấy đâu nữa. Sau khi cô giáo vào thông báo, mới biết rằng cậu ấy đã xin phép nghỉ ốm hôm nay. Cô thở dài, lật trang sách ra rồi bắt đầu buổi học.
Hôm nay làm việc gì cũng một mình, Mã Anh Kỳ không khỏi sinh ra chán nản. Cô nhìn tấm thẻ liên lạc của Thạch Dị Quy trong túi đựng bút. Dù đã lưu số anh vào máy, nhưng cô vẫn luôn giữ nó lại bên cạnh. Hôm nay là ngày anh đến ngoại ô ở khu dã chiến. Mã Anh Kỳ tò mò, không biết nơi đó trông như thế nào, có giống như những bộ phim tài liệu cô từng xem không?
Những khu quân đội dã chiến thường là nơi tập trung nhiều dân tị nạn hoặc các quân nhân bị thương sau chiến tranh. Lều trại dựng lên khắp nơi, thiết bị y tế phải luôn được đảm bảo đầy đủ để cung ứng. Mã Anh Kỳ sống trong tình yêu thương của cha mẹ, dù có nghe và thấy qua cũng không thể cảm nhận nổi nó tàn khóc nhường nào.
___
Thạch Dị Quy trở lại quân đội dã chiến vì có lệnh triệu tập điểm danh. Có thể sắp tới đây, bọn họ sẽ di chuyển đến Vũ Hán để tiếp ứng lương thực và thiết bị y tế tại nơi đó. Viên Mẫn nhìn sang anh, biết đó là nơi anh không muốn đến nhất, chỉ biết thở dài.
"Lần này là vì mệnh lệnh, phải đi thôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066385/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.