🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày cuối cùng ở lại Vũ Hán, Thạch Dị Quy nhận được một thùng quà do Mã Anh Kỳ gửi từ Nam Kinh đến. Trong thùng xốp là những con gấu bông, một vài quyển vở tô màu, giấy bút và mấy món đồ chơi. Tuy chúng không mới hoàn toàn, nhưng đó là những món mà cô đã tích góp lại được, một số khác từ bạn bè trong lớp.



Anh nhìn thùng đồ chơi của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô bạn nhỏ này trong sáng lại lương thiện như vậy, có khác gì thiên thần đâu chứ?



"Dị Quy? Cái này của ai thế?"



Viên Mẫn tò mò đi đến xem, tay vừa cầm số tranh vẽ trong túi giấy ra đã bị anh đánh một cái.



"Bỏ cái tay ra!"



Anh ta ngơ ngác. Anh cầm túi giấy lên rồi mở ra xem, những tấm tranh do chính tay Mã Anh Kỳ vẽ trông rất đẹp và chân thực. Viên Mẫn đứng bên cạnh cũng phải trầm trồ.



"Chà! Đẹp thật đấy!"



Thạch Dị Quy nhìn thấy mình trong tranh, là bức mà cô đã vẽ riêng để tặng anh, còn có cả tên anh bên dưới. Anh cong môi cười, ngũ quan sáng rực như ánh dương, đuôi mắt cong lên. Viên Mẫn để ý dạo gần đây thấy anh rất lạ, cứ hay cười một mình, và hình như còn hay nhắn tin với ai đó.



Anh ta cũng lấy làm lạ, nhưng khó khăn lắm mới thấy anh có nhã hứng nên cũng không muốn hỏi nhiều. Các quân nhân trong trại rất thích món quà này của Mã Anh Kỳ. Lúc cô gửi thùng đồ đến đã giấu tên,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066372/chuong-14.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?
Chương 14: Đến Chung Cư 207
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.