Mã Anh Kỳ nói xong liền chạy đi, chạy rất nhanh để bỏ xa Tần Thiên càng sớm càng tốt. Cô vừa chạy vừa sụt sùi khóc.
Làm bác sĩ tình nguyện thì có gì không tốt? Nhất định phải có cha mẹ chống lưng, gia thế hiển hách thì mới được hay sao? Cô cũng không phải thiên kim đại tiểu thư gì, vậy thì tại sao phải yêu cầu người ta hoàn hảo chứ?
Tần Thiên miệng thì nói thích cô, nói sẽ ở bên cạnh cô nhưng thật chất cậu ta chẳng hiểu gì về cô cả. Cô suy nghĩ đơn thuần, cả trái tim dù có rung động cũng theo cách đơn giản và chân thật. Những thứ cầu kì, hoa mỹ đó thì có gì quan trọng chứ?
Mã Anh Kỳ về nhà với tâm trạng như kéo mây đen, gặp cha đang ở bếp rửa bát cũng chỉ thưa một tiếng rồi chạy lên lầu khoá cửa. Cô ném ba lô lên giường, chạy đến bàn kéo ghế ra ngồi xuống, nhanh tay ôm cái mũ len vào người rồi trườn người lên bàn.
"Kỳ Kỳ à! Ăn cơm đi con!"
Cha của cô ở ngoài cửa phòng gõ cửa mấy tiếng, Mã Anh Kỳ chỉ nhỏ giọng đáp.
"Con không đói ạ!"
"Con không khoẻ sao? Cần cha đưa đến bệnh viện không nào?"
"Con học về mệt xíu thôi ạ! Lát nữa con ăn!"
Bên ngoài không còn tiếng nói chuyện nữa, cô mới thở phào một hơi mà tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa là những toà nhà cao tầng, nhưng phía dưới chỉ là những khu chung cư nhỏ và những căn nhà cấp thấp. Người trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066368/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.