"Dạ!"
Vừa có lệnh của mẹ, cô liền gấp thức ăn vào trong bát của Thạch Dị Quy rồi cười nói.
"Anh ăn nhiều vào! Mẹ em nấu ăn ngon lắm!"
Anh cười nhẹ, khẽ gật đầu rồi cùng cô động đũa. Món ăn mà mẹ cô làm, thật sự rất ngon. Hương vị của tình thân này, đã biết bao nhiêu lâu rồi anh mới được nhớ lại. Trong lòng có chút hoài niệm, lại có chút xót xa. Đã mấy mươi năm rồi, bây giờ anh cũng không nhớ nổi cách mà mẹ anh nấu ăn trông thế nào nữa.
Bà Mã nhìn anh, cười nhẹ hỏi.
"Cậu làm nhân viên cứu hộ ở hồ bơi sao?"
Thạch Dị Quy vô thức nhìn lên, Mã Anh Kỳ cũng theo phản xạ mà nhìn mẹ của mình. Anh cười, lễ phép đáp.
"Dạ không. Con làm bác sĩ tình nguyện ở khu quân đội dã chiến 208."
Cha của Mã Anh Kỳ đang ăn, vừa nghe anh nói xong thì hai mắt sáng rực lên, nhìn anh với vẻ phấn khích, còn chưa nhai hết thức ăn trong miệng đã hồ hởi.
"Bác sĩ tình nguyện ư? Đội dã chiến 208 có phải là đội lần trước tiếp sức cho nạn thiên tai ở Vũ Hán không?"
"Dạ phải."
Cô nhìn cha của mình mà trong lòng sốt ruột. Vì sao mà đột nhiên ông ấy lại có thái độ ngạc nhiên như thế? Thường ngày cha cô rất trầm tính, bây giờ như vậy có phải là không ổn rồi không? Hé miệng ra, cô còn chưa kịp nói gì, ông Mã đã nói tiếp.
"Tôi thật sự rất khâm phục những người trẻ như cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066352/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.