Buổi diễn thuyết của ông Mã diễn ra trước sinh nhật của Diệu Hương một ngày. Nhưng vì Mã Anh Kỳ sợ khi về sẽ bận bịu nhiều thứ nên mới chuẩn bị quà từ trước.
Ngồi ở trong phòng nhìn ba chiếc kẹp tóc nhỏ xinh, cô lại nhớ đến lúc mình cùng Thạch Dị Quy ở cửa hàng văn phòng phẩm. Đó là hôn, chính xác là hôn. Anh không nói rõ rằng mình thích cô, nhưng mấy lời nói ẩn ý cùng với hành động đó như ngầm thừa nhận. Vậy ra không phải chỉ mỗi mình cô đơn phương, mà anh cũng có tình ý.
Mã Anh Kỳ tủm tỉm cười, khó mà giấu được sự hạnh phúc ôm lấy mấy chiếc kẹp. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô sợ người đi vào là mẹ nên vội vàng cất kẹp tóc vào trong ngăn tủ. Mở cửa ra, thấy đó là cha thì cô mới phần nào nhẹ nhõm.
"Cha?"
"Cha con mình tâm sự chút nhé!"
"Dạ vâng."
Cô mời ông Mã vào phòng, sau đó hai cha con cùng ngồi xuống giường tâm sự. Người ta cứ nghĩ con cái khi sinh ra thì gần gũi với mẹ nhiều hơn, nhưng Mã Anh Kỳ lại thích nói chuyện với cha hơn. Ông có vẻ thoải mái hơn bà Mã, hơn nữa còn rất ôn hoà và vui tính.
"Ngày mai Dị Quy đến đón con phải không?"
Nghe nhắc đến tên anh, cô không thể không chột dạ. Có điều người ngồi trước mặt là cha, dù cô có phần thoải mái hơn cũng không thể để lộ tâm tư quá nhiều. Khẽ gật đầu, cô đáp.
"Dạ phải."
"Mẹ nói với cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066342/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.