🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thạch Dị Quy ngồi trên xe đến Vũ Hán, nhìn xuống chiếc đồng hồ mà Mã Anh Kỳ đã tặng mình, tay vân vê nó một cách trân trọng. Lát sau, anh kéo dây kéo ba lô lấy ra một tờ giấy trắng khổ A5 và bút bi, ghi lên đó cả một trang.



Thứ mà anh đang viết, chính là di chúc giống như lời mà Viên Mẫn đã nói.



Phải.



Anh ta vốn dĩ không phải người nói năng lung tung, lúc đó nói như vậy hoàn toàn là sự thật. Thạch Dị Quy thừa biết, còn biết rất rõ. Chẳng qua bản thân anh không đủ dũng khí để đối diện, càng không thể để người con gái mình yêu thấy vẻ mặt lo sợ của mình. Anh không phải không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mà chính vì nhìn thấy quá rõ nên phải càng bình tĩnh.



Đôi mắt nổi lên những tơ máu li ti, Thạch Dị Quy đặt di chúc đã được gấp lại và chiếc đồng hồ vừa tháo ra vào một chiếc hộp.



"Mọi người chợp mắt một lát, đến nơi rồi sẽ không thể ngủ được đâu!"



Câu nói này khiến tâm tư của anh càng trở nên phức tạp. Và khi tin tức về dịch bệnh lan truyền chóng mặt, cũng là lúc nó đã trở nên vô cùng nguy hiểm và không có điểm dừng. Vũ Hán bây giờ đã không còn giống như trước đây nữa, khắp nơi đều có tiếng khóc than, đều có tiếng kêu cứu của người bệnh.



Thạch Dị Quy vừa xuống xe đã được phát cho một bộ quần áo chuyên dụng, mũ trùm và khẩu trang. Anh và mọi người trong

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066326/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?
Chương 37: Không Có Tin Báo
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.